Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 5: Váy đỏ

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Bởi vì phải đãi khách, bữa sáng hôm nay nhà họ Tô chỉ ăn đơn giản dưa muối với cháo gạo kê.

Bà cụ Tô nhìn mái tóc cuộn sóng của Tô Thanh Thanh sau khi cô ta gỡ bỏ chiếc khăn lông, không nhịn được lải nhải: “Đây là kiểu tóc quái lạ gì vậy? Suốt ngày làm mấy việc không đứng đắn, toàn học mấy trò của lũ hồ ly tinh.”

Cùng lứa với bà cụ, tất cả phụ nữ đều được hun đúc quan niệm “Không yêu hồng trang yêu võ trang”, đối với cách trang điểm theo kiểu tư bản phương Tây này luôn cảm thấy gai mắt: “Nếu mà là thời đại trước, có khi đã bị lôi ra ngoài cạo đầu âm dương rồi ấy chứ.”

Tô Thanh Thanh không hề bận tâm: “Bà nội, bà cũng nói là thời đại trước rồi mà, còn thời đại bây giờ cháu mà ra ngoài với kiểu tóc này, sẽ chỉ tạo nên trào lưu thời thượng thôi, người thành phố ai cũng thích uốn tóc kiểu này hết, ngay cả các minh tinh Cảng Thành cũng chuộng nữa.”

Liêu Hồng Mai cười ha hả nói: “Nói ra thì Thanh Thanh đúng là khéo tay thật đấy, mái tóc này còn uốn đẹp hơn thợ cắt tóc trong huyện nhiều. Để tiệm cắt tóc uốn một quả đầu như vậy phải tốn cả mấy chục đồng bạc ấy chứ.”

Tô Thanh Thanh đắc ý: “Cho bọn họ thêm mấy trăm đồng, họ cũng chẳng uốn ra được kiểu tóc như thế này đâu.”

Bà cụ nghe thấy uốn tóc kiểu này phải mất mấy trăm đồng, lập tức nghiêm túc đánh giá lại vài lần. Có lăng kính tiền tài bao phủ, bà cụ bỗng cảm thấy hình như trông cũng hơi đẹp thật, bèn nói: “Vậy hai đứa cháu ăn nhanh lên, ăn xong rồi Thanh Thanh cũng uốn cho chị cháu một kiểu.”

Sau đó, bà cụ nhìn sang Tô Nhuyễn đang vùi đầu ăn cơm, dặn dò: “Hôm nay cháu không cần rửa bát đâu, ăn cơm xong nhớ phải trang điểm cẩn thận, để người ta lưu lại ấn tượng tốt.”

Tô Thanh Thanh chớp chớp mắt, quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Chị, chuyện này e là không kịp rồi, ngày hôm qua em mới chợt nghĩ ra là phải để tóc ướt rồi cuốn qua một đêm mới được như vậy, một hai tiếng chắc chắn không uốn ra được đâu.”

Tô Nhuyễn nuốt nốt miếng cháo gạo kê cuối cùng, thờ ơ đáp: “Không cần đâu, tôi cũng không thích kiểu tóc quăn này cho lắm.”

Bà cụ Tô lập tức nói xen vào: “Nhuyễn Nhuyễn nhà mình tóc không cần uốn vẫn đẹp, vừa đen lại vừa bóng mượt. Con gái trong nhà nên như vậy đấy, nhẹ nhàng ngoan ngoãn mới khiến người ta vừa ý.”

“Mau đi trang điểm đi, nhớ mặc bộ váy đỏ kia nhé, là do cha cháu đã cất công mua về từ thành phố đấy.” Bà cụ Tô cười híp cả mắt, trông vô cùng vui mừng vì Tô Nhuyễn.

Tô Thanh Thanh đang nhai màn thầu, nghe thấy bà cụ Tô nhắc tới chiếc váy đỏ, hai mắt cô ta bỗng lóe lên.

Bộ váy đỏ ấy của Tô Nhuyễn, mấy chục năm sau vẫn được người thân, bạn bè của nhà họ Tô nhớ rõ mồn một.

Đơn giản là vì, lần nào Hoắc Hướng Dương khoe ân ái với mọi người, anh ta cũng nhắc tới chuyện ngày đầu tiên tới cửa nhà họ Tô xem mắt, chỉ liếc mắt nhìn thấy Tô Nhuyễn mặc chiếc váy đỏ đứng giữa đám người thôi, đã chìm đắm vào đó không thể thoát ra được rồi, từ đó về sau chỉ một lòng với cô.

Tô Thanh Thanh cảm thấy, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi.

Đời trước, cô ta một lòng muốn gả cho Lộc Minh Sâm, căn bản không thèm để ý tới Hoắc Hướng Dương. Cho nên, vào ngày nhà họ Hoắc tới cửa xem mắt, cô ta đã qua nhà bà ngoại để chuẩn bị thổ sản biếu nhà họ Lộc rồi.

Lần này thì khác, đúng là Tô Nhuyễn có khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp như bước ra từ trong tiểu thuyết thật, nhưng cô ta cũng chẳng hề kém cạnh. Hơn nữa, trước khi xuyên sách, cô ta từng là một cô gái rất có tiếng tăm, được rất nhiều chàng trai ái mộ, cô ta hiểu rõ đàn ông thích con gái kiểu nào.

Trang điểm, kiểu tóc, quần áo đều là những món vũ khí của phụ nữ.

Tô Thanh Thanh dõi theo bóng dáng Tô Nhuyễn vào phòng, nheo mắt lại …

Vân Chi nói, không ai ngại có quá nhiều vũ khí, huống hồ còn có thể làm suy yếu ưu thế của đối phương.

Cô ta biết Hoắc Hướng Dương thích Tô Nhuyễn xinh đẹp, quyến rũ. Có điều, nếu cô ta muốn trở thành một người phụ nữ quyến rũ thì Tô Nhuyễn có chạy đằng trời cũng không theo kịp!

Tô Nhuyễn không biết Tô Thanh Thanh đang nhăm nhe chiếc váy đỏ của mình, cô vừa chải đầu vừa tự hỏi kế hoạch tiếp theo nên làm gì.

Việc cấp bách nhất bây giờ tất nhiên là kiếm tiền. Sống lại một đời, Tô Nhuyễn hiểu rõ lẽ đời: có tiền mới có tự do.

Ví như đời trước, nếu vào lúc này cô có tiền, thậm chí không cần quá nhiều, chỉ cần một hai trăm đồng thôi, ít nhất cô có thể chọn cách bỏ trốn, xuôi phương Nam tìm kế sinh nhai hoặc tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió một khoảng thời gian, không cần bị Tô Văn Sơn và gia đình họ Lộc tùy ý an bài số phận mình.

Đời này cô sẽ không chạy trốn, nhưng dù là rời khỏi nhà họ Tô, hay tiếp tục đi học, hay đi tìm mẹ ruột, tất cả những chuyện này đều cần tiền.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 5: Váy đỏ