Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 103: Xúc động

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi nhận được tin tức, Lý Nhược Lan nhanh chóng chạy tới trường học, Ngôn Thành Nho cũng vội vàng ra ngoài, Ngôn Thiếu Thời không chờ ở nhà được, bèn nhờ dì hàng xóm trông hộ điện thoại, phòng khi Tô Nhuyễn gọi về mà không ai nhấc máy.

Sau khi thấy Tô Nhuyễn an toàn về đến nhà, dì Lưu cũng thở phào một hơi dài nhẹ nhõm: “Không sao là được rồi, không sao là được rồi, mẹ cháu lo sốt vó cho cháu đó.”

Sau đó Tô Nhuyễn lại nhìn thấy Lý Nhược Lan ngồi trên ghế sô pha gọi điện cho nhà họ Lý.

“Ừ, tìm được rồi, người không sao cả.”

“Bên trường học cũng không có vấn đề gì, đừng lo lắng.”

“Con chưa kịp hỏi rõ, để hỏi rồi con sẽ báo mẹ … Mẹ báo cho các anh lớn một tiếng nhé.”

“Cứ liên hệ với vị lãnh đạo kia trước, phòng khi lại cần đến sự giúp đỡ của họ.”

“Được được, con biết rồi, hôm nay không xảy ra chuyện gì nữa rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi thôi, mọi người vất vả nhiều rồi!”

Chẳng bao lâu sau cuộc điện thoại của Lý Nhược Lan, Ngôn Thành Nho cũng trở về nhà với vẻ mặt căng thẳng. Vừa nhìn thấy Tô Nhuyễn an toàn, ông liền thở phào một tiếng nhẹ nhõm: “Cháu an toàn là tốt rồi. Chuyện này vốn chẳng có gì to tát, cháu đừng quá bận lòng.”

Ông vừa dứt lời, Ngôn Thiếu Dục cũng vội vã từ trường học trở về. Nhìn thấy Tô Nhuyễn, nét mặt anh cũng hệt như ba mình: “ Đúng vậy, đừng sợ. Anh có thằng bạn học cùng, ba nó làm trên Thị ủy, chỉ cần một cú điện thoại là xong xuôi hết. Mấy tên lưu manh tép riu như vậy chỉ dám lộng hành ở huyện Khai Vân thôi, lên thành phố thì chẳng khác nào chuột chạy qua đường, không đáng để lo lắng.”

Tô Nhuyễn nhìn mọi người chạy đôn chạy đáo, lo lắng sốt vó vì mình, bỗng thấy hơi hoang mang. Cứ như thể cô vừa gặp phải chuyện gì đó kinh khủng lắm.

Đúng là không so sánh thì không thấy đau lòng. Chuyện mà Tô Văn Sơn coi là cực kỳ nghiêm trọng, khó lòng giải quyết, vậy mà đến tai cha con nhà họ Ngôn lại chỉ là một câu nói nhẹ bẫng: “Đừng lo lắng, có gì to tát đâu.”

Tô Nhuyễn chớp chớp mắt, một dòng cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lòng, vừa xót xa vừa ấm áp. Cô không thể nào kìm được nước mắt đang thi nhau lăn dài khỏi khóe mi…

Cô hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại rơi lệ, trong khi đó, ba người đàn ông nhà họ Ngôn lại đứng đực ra, bối rối không biết làm sao. Ngôn Thiếu Thời sốt ruột gọi lớn: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Chị gái khóc rồi!”

Thấy Lý Nhược Lan cũng hốt hoảng, Tô Nhuyễn vội giải thích: “Con không sao đâu ạ, con cũng không hiểu tại sao nữa, chỉ là tự dưng nước mắt cứ thế chảy thôi…”

Lý Nhược Lan đau lòng ôm chặt lấy con gái, nước mắt cũng lăn dài. “Mẹ xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn, tất cả là tại mẹ, tại mẹ để con phải chịu ấm ức.”

Ngôn Thành Nho cũng khẽ thở dài. Chuyện cha mẹ lo lắng cho con cái vốn là lẽ đương nhiên, vậy mà Tô Nhuyễn dường như chưa bao giờ cảm nhận được điều đó... Rốt cuộc nhà họ Tô là loại người gì vậy chứ.

Sau khi bình tĩnh hơn, Tô Nhuyễn thấy hơi áy náy: “Con xin lỗi, con cứ nghĩ mình có thể tự giải quyết được nên không nói với mọi người, không muốn mọi người phải bận tâm.”

Ngôn Thành Nho dịu dàng đáp: “Người một nhà đừng nói vậy. Được bận tâm vì nhau, đó cũng là một kiểu hạnh phúc.”

“Đời người có mấy khi thật sự yên ổn? Chẳng phải cuộc sống là vậy sao, cha mẹ bận lòng vì con cái, con cái lại lo nghĩ cho cha mẹ? Nếu một ngày nào đó, con người ta chẳng còn gì để bận tâm nữa, thì cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết bao.”

Bỗng nhiên, Tô Nhuyễn chợt nhớ đến kiếp trước của mình và Lộc Minh Sâm. Đúng là họ chẳng có ai để bận lòng, có lẽ vì thế mà họ chẳng còn gì lưu luyến chốn nhân gian này.

Ngôn Thiếu Dục cũng bật cười: “Chẳng lẽ sau này anh có chuyện gì, em lại không định bận tâm cho anh sao?”

Ngôn Thiếu Thời lập tức chen vào: “ Đúng rồi đó chị, chị cũng phải lo cho em chứ!”

Lý Nhược Lan vội vàng “phỉ phỉ phỉ”: “Mấy cái đứa nhỏ này, đừng có mà nói bậy bạ! Lấy đâu ra chuyện để mà bận tâm cơ chứ? Không thể nói mấy lời có duyên hơn một chút sao?”

Nghe vậy, mọi người đều bật cười vui vẻ.

Sau đó, Lý Nhược Lan mới kéo Tô Nhuyễn lại gần, bảo cô kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra hôm nay.

“Mẹ chỉ biết cái tên Võ Thắng Lợi đó tự ý làm giấy đăng ký kết hôn giả với con rồi tìm tới con, cụ thể ra sao? Mẹ đến trường hỏi thăm nhưng cũng chẳng nghe ngóng được gì.”

Tô Nhuyễn gật đầu: “Vâng, đúng là sáng nay anh ta có tới.”

Vân Chi

Thấy vẻ mặt Lý Nhược Lan vẫn còn căng thẳng, cô vội nói thêm: “Con đã xử lý xong anh ta rồi, thật đấy mẹ ạ.”

Thật ra, Tô Nhuyễn không giỏi chia sẻ mọi chuyện với người trong nhà lắm. Dù là ở nhà họ Tô hay nhà họ Hoắc, mọi người thường chỉ quan tâm đến kết quả, chẳng mấy ai hỏi cô đã trải qua những gì. Bởi vậy, Tô Nhuyễn chưa từng dốc bầu tâm sự với họ bao giờ.

Nhưng giờ đây, nhìn những gương mặt đầy ắp sự lo lắng và quan tâm trước mắt, những lời thật lòng bỗng tuôn ra một cách tự nhiên.

Dù vậy, cô vẫn giữ sự thận trọng nhất định, không dám hé lộ việc mình định trực diện đối đầu với Võ Đại Minh. Cô chỉ kể rằng mình đã dụ Võ Thắng Lợi vay hai mươi vạn để quyên góp cho khu thiên tai, sau đó sắp xếp cho hắn nhận phỏng vấn, đăng tin rầm rộ trên báo chí... Đương nhiên, chuyện suýt nữa gặp nguy hiểm cũng được cô bỏ qua.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 103: Xúc động