Tô Nhuyễn vừa sắp xếp lại kế hoạch cho ngày kia, vừa bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gọi bất chợt vang lên: “Tô Nhuyễn!” Giọng nói ấy mang đầy vẻ sợ hãi.
Tô Nhuyễn giật mình, quay đầu lại thì thấy Lý Nhược Lan. Đoạn thời gian này, lẽ ra bà ấy phải ở nhà mới đúng...
Khi Tô Nhuyễn còn đang tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không, Lý Nhược Lan đã hấp tấp bước tới.
Tô Nhuyễn mở miệng gọi: “Mẹ...”
Nhưng vì chạy quá nhanh, Lý Nhược Lan suýt chút nữa đã ngã nhào khi đến trước mặt cô. Tô Nhuyễn vội vàng đỡ lấy bà ấy: “Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy ạ?”
Lý Nhược Lan chỉ khoác độc một bộ quần áo mỏng manh, tóc tai ướt sũng, có vẻ vừa gội đầu xong mà chưa kịp lau khô.
Tô Nhuyễn vội vàng cởi chiếc áo khoác ngoài đang mặc, nhưng Lý Nhược Lan lại túm chặt lấy cô, cẩn thận xem xét từ đầu đến chân: “Con không sao chứ? Tên lưu manh kia có động đến con không?”
Dù câu hỏi y hệt Tô Văn Sơn, nhưng Tô Nhuyễn lại nghe ra sự kinh hoảng chưa dứt trong giọng mẹ.
Lúc này, Tô Nhuyễn mới chợt hiểu ra Lý Nhược Lan cũng đã nhận được tin tức từ huyện Khai Vân. Cũng phải thôi, chuyện của Võ Thắng Lợi lớn đến vậy, qua nửa ngày chắc đã lan truyền đến tận Tô Gia Câu rồi.
“Cái con bé này! Đã xảy ra chuyện lớn thế mà sao con không nói cho mẹ biết?” Lý Nhược Lan vừa nói xong, hốc mắt đột nhiên đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn lại: “Con muốn mẹ lo c.h.ế.t hay sao?”
Tô Nhuyễn có phần bối rối: “Mẹ, con thực sự không sao mà.”
Cô vội vàng khoác thêm áo cho Lý Nhược Lan, sau đó dang rộng hai tay ra để bà ấy kiểm tra: “Thật mà, mẹ xem đi.”
Lý Nhược Lan vừa kéo cánh tay cô, cẩn thận vén tay áo lên xem xét, vừa gằn giọng đầy giận dữ: “Không sao cái nỗi gì! Con nói không sao là mẹ phải tin sao?”
Dứt lời, bà ấy đột nhiên nổi cơn tam bành, nghiến răng giơ tay lên, dáng vẻ như sắp cho cô một trận. Nhưng cuối cùng, bà chỉ bực bội vỗ mạnh vào lưng cô, nói: “Nếu không phải thím Hồ kể cho mẹ, có phải con định giấu mẹ mãi không nói hay không?”
Bà ôm chặt lấy Tô Nhuyễn, nước mắt tuôn như mưa: “Cái con nhóc cứng đầu này, làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp!”
Tô Nhuyễn thoáng ngây người, trong khoảnh khắc đó, cô chợt nhận ra quyết định tự mình xử lý mọi chuyện này hình như đã sai rồi...
“Mẹ, thật sự không có gì đáng ngại cả, con thấy không cần thiết nên mới chưa kịp nói với mẹ.”
Kết quả là Lý Nhược Lan lại càng òa khóc lớn hơn: “Nhuyễn Nhuyễn à...”
“Chuyện như thế này, dù con giải quyết được hay không thì cũng phải kể với mẹ một tiếng. Cho dù mẹ chẳng giúp được gì, con cũng phải nói ra. Mẹ không muốn con gái mẹ phải nơm nớp lo sợ, còn bản thân mẹ lại vô tư vô lo mà không hề hay biết.”
“Nếu con thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng cả đời mẹ cũng không cách nào tha thứ cho bản thân.”
“Con xin lỗi mẹ.” Tô Nhuyễn thấy lòng mình mềm đi, vươn tay ôm chặt lấy bà: “Con biết rồi, mẹ đừng khóc nữa.”
Còn chưa kịp trấn an Lý Nhược Lan, cô đã nghe thấy tiếng Ngôn Thiếu Thời vọng đến từ đằng xa: “Mẹ ơi, chị ơi, là hai người ở đây à?”
Tô Nhuyễn vội vàng lớn tiếng đáp lời: “Mẹ và chị ở bên này!”
Rất nhanh, cậu thiếu niên đã xuất hiện từ cuối con hẻm, nhìn thấy trang phục của cậu, Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười.
Lúc này, trên đầu cậu đang đội một chiếc mũ dành cho nữ, trên người mặc một chiếc áo khoác gió nữ dài đến tận bắp chân, một tay giơ đèn pin lên, tay còn lại cầm theo một cây gậy.
Trông thấy Tô Nhuyễn, Ngôn Thiếu Thời cũng hăm hở lao tới, soi xét cô bé từ đầu đến chân như một người lớn thực thụ, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá, không sao là được rồi! Làm em sợ c.h.ế.t khiếp đấy!”
Sau đó, cậu lia mắt sắc lẹm nhìn khắp bốn phía: “Cái tên lưu manh kia đâu rồi? Hắn chạy mất rồi à?”
Lý Nhược Lan cũng bị con trai mình chọc cười: “Con làm cái gì thế này?”
Ngôn Thiếu Thời nghe thấy tiếng mẹ gọi, mới vội vàng đưa áo khoác và mũ cho Lý Nhược Lan: “Mẹ, tóc mẹ vẫn chưa khô, cẩn thận kẻo cảm lạnh, cả quần áo nữa.”
Lý Nhược Lan vừa gội đầu xong thì nhận được cuộc gọi của thím Hồ, bà ấy lập tức lao thẳng ra ngoài, chạy đến trường mà không màng gì khác.
Tô Nhuyễn giúp Ngôn Thiếu Thời, cùng nhau khoác áo cho Lý Nhược Lan, Ngôn Thiếu Thời còn cất lời an ủi cô chị: “Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị!”
“Em có cả tá anh em lận, hai tay sao địch lại cả đám người được chứ? Cứ trùm bao tải, đ.ấ.m cho hắn một trận!”
Tô Nhuyễn cảm thấy ấm áp vô cùng trong lòng, cô xoa đầu em trai, nói: “Cảm ơn em, nhưng chị không sao đâu, tên lưu manh kia cũng chạy rồi.”
Ngôn Thiếu Thời thở phào một hơi dài nhẹ nhõm: “Vậy chúng ta mau báo cho bố và anh Thiếu Dục một tiếng, để họ đừng lo lắng nữa.”
Lý Nhược Lan nghe xong vội vàng đi gọi điện thoại cho Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Dục.
Tô Nhuyễn bỗng thấy lòng mình dấy lên một linh cảm chẳng lành: “Chú Ngôn với anh Thiếu Dục cũng đã biết chuyện rồi ư?”
Chưa nói đến chú Ngôn, anh Thiếu Dục còn đang ở trường cơ mà.
Đợi cô về nhà mới biết, không chỉ cả chú Ngôn lẫn anh Thiếu Dục đều đã biết chuyện.