Sau bữa tối, gần tám giờ tối, Tô Nhuyễn trở lại trường học. Cô thảnh thơi gọi điện thoại về nhà họ Tô. Lần này, đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Alo, Nhuyễn Nhuyễn đấy à?” Giọng Tô Văn Sơn đầy vẻ nôn nóng: “Võ Thắng Lợi đã tìm con chưa?”
“Cậu ta làm loạn ở trường học thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con không sao chứ?”
Không biết có phải vì đã có thành kiến hay không, nhưng Tô Nhuyễn lại cảm thấy, dường như ông ta ước gì cô thật sự đã gặp chuyện không hay ở trường.
Thấy Tô Nhuyễn im lặng, Tô Văn Sơn lập tức đổi giọng, hòa nhã an ủi: “Con đừng nghĩ nhiều quá. Trong trường học đông người như vậy, không phải con cũng nói rồi sao, Đông Lâm không được thì chúng ta đổi sang trường khác, chỉ cần con không sao là tốt rồi.”
Ông ta thở dài một tiếng: “Chuyện giấy đăng ký kết hôn, cha đã nói với nhà họ Võ rồi. Đợi Võ Thắng Lợi trở về từ thành phố, Võ Đại Minh sẽ giải quyết. Con đừng quá lo lắng, trong huyện này có ai mà không biết bản tính của Võ Thắng Lợi chứ, sẽ không ảnh hưởng tới danh tiếng của con đâu.”
Nói đến đây, ông ta lại tỏ vẻ sầu lo: “Có điều, đối phương dễ dàng đồng ý như vậy là vì cha đã dẫn theo dì Lý và mấy người nữa, nể mặt mọi người nên ông ta mới chịu, nhưng cụ thể thế nào thì…”
“Con cũng biết rồi đấy, Võ Thắng Lợi là tên vô lại, nhà họ Võ đều cưng chiều nó, chỉ sợ nó lại nói ra điều gì đó…”
Tô Nhuyễn vuốt ve chuỗi phật châu trên cổ tay, cuối cùng mới mở miệng: “Vậy cha cảm thấy con nên làm gì bây giờ?”
Tô Văn Sơn nói: “Bố đã suy nghĩ cả một ngày rồi, hay là con chuyển trường đi nhé. Bố sẽ giấu nhẹm tin tức, để Võ Thắng Lợi không tìm thấy con. Nhưng làm như vậy thì trừ khi con đi luôn không về nhà nữa, nếu không bất cứ lúc nào cậu ta cũng có thể theo dõi và tìm ra con. Sợ rằng lần sau sẽ không may mắn như lần này nữa.”
“Hơn nữa, tương lai con thi đậu đại học, dù muốn giấu cũng không giấu được. Đại học không thể chuyển trường, nếu cậu ta đến trường đại học gây chuyện…”
“Cho nên, cách này không ổn.”
Tô Nhuyễn hỏi: “Còn cách nào khác không ạ?”
“Gả cho Lộc Minh Sâm.”
Cuối cùng, Tô Văn Sơn cũng nói ra mục đích thực sự của mình: “Lý do thì bố đã nói với con rồi, con cứ suy nghĩ thật kỹ đi. Chỉ có cách này là hữu hiệu nhất.”
Tô Nhuyễn bỗng bật cười: “Bố muốn gả con cho nhà họ Lộc như thế, thực ra không phải là không được.”
“Có điều, con cảm thấy việc đưa ra những điều kiện đủ sức lay động con, sẽ tốt hơn nhiều so với việc dùng loại người như Võ Thắng Lợi để uy h.i.ế.p con.”
Tô Văn Sơn chau mày: “Con đang nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Tô Nhuyễn không muốn phí lời thêm với ông ta: “Còn về phía nhà họ Lộc nữa, trước đó đã bắt nạt con, giờ lại muốn cưới con về, cũng phải thể hiện đủ thành ý chứ. Nếu không, con là gì trong mắt họ? Con đâu phải thứ mà họ muốn là vẫy tay gọi đến, không thích thì xua đi được?”
“Con không rẻ mạt đến vậy.”
“Cho nên, bố cũng phải tranh thủ đưa ra điều kiện làm con hài lòng mới được. Chỉ cần khiến con hài lòng, con sẽ gả.”
“ Đúng là nực cười! Nhà mẹ đẻ phải nịnh nọt cô, nhà chồng cũng phải đưa đủ thành ý cho cô, cô định "ăn cả hai đầu" à? Tưởng mình là "miếng bánh ngon" lắm chắc?” Đột nhiên, từ đầu dây bên kia, một giọng điệu đầy chua ngoa và trào phúng vang lên. Chắc chắn là Đỗ Hiểu Hồng.
Chắc là điện thoại đang bật loa ngoài, bà ta vẫn luôn đứng bên cạnh nghe lén hai người nói chuyện.
Tô Nhuyễn cười nhếch môi: “Có phải là miếng bánh ngon hay không, chẳng phải trong lòng hai người tự hiểu rõ nhất sao? Nếu hai người thật sự đối xử với tôi như một "miếng bánh thơm ngon", tôi vẫn sẽ cảm kích hai người.”
Đỗ Hiểu Hồng cười khẩy: “Cô muốn gả hay không thì tùy! Nghĩ chúng tôi thèm ôm cái mớ bòng bong này của cô vào thân chắc? Có giỏi thì chuyện của Võ Thắng Lợi cũng đừng tới tìm bố cô nữa!”
Nói xong bà ta lập tức cúp điện thoại.
Tô Văn Sơn cau mày: “Bà đang làm cái trò gì thế?”
Đỗ Hiểu Hồng đắc ý nói: “Làm gì là làm gì? Ông xem ông nói chuyện kìa, cứ để nó chịu khổ một lần khắc nó sẽ biết điều thôi.”
Nghĩ tới mấy lời Tô Nhuyễn nói, không hiểu sao trong lòng Tô Văn Sơn có chút bất an: “Bà có thấy giọng điệu của nó giống đang nghe lời không?”
Đỗ Hiểu Hồng ngạc nhiên nhìn ông ta: “Vậy mà ông thật sự tin lời con bé nói! Rõ ràng là nó chỉ đang làm màu thôi, nếu không thì sao nó lại mở miệng nói có thể gả tới nhà họ Lộc?”
Nói xong, bà ta lại cười phá lên: “Nói đi thì nói lại, cô con gái này của ông đúng là một nhân tài, hiếu thắng đến mức chẳng biết nhìn thời thế. Rõ ràng bản thân đang sốt ruột gả chồng, vậy mà còn bày đặt làm cao, muốn người khác phải cầu xin mình, nực cười thật.”
Thấy Tô Văn Sơn vẫn đang suy nghĩ, bà ta châm chọc: “Vậy ông nói xem, bây giờ ngoài việc gả tới nhà họ Lộc thì nó còn có thể làm gì? Chẳng lẽ nó thật sự muốn bị Võ Thắng Lợi đeo bám, rồi cuối cùng biết đâu một ngày lại bị cậu ta chà đạp sao?”
Tô Văn Sơn cau mày: “Bà đừng có nói linh tinh!”
Nhưng trong lòng, ông lại cảm thấy lời bà ta nói cũng có vài phần đúng. Hiện giờ Tô Nhuyễn đã rơi vào đường cùng, còn lợi thế nào để uy h.i.ế.p ông ta chứ?
Đúng lúc ấy, Tô Điềm Điềm diện chiếc váy công chúa bồng bềnh, lon ton bước tới, hớn hở hỏi Đỗ Hiểu Hồng: “Mẹ ơi, có phải con sắp được mua đàn dương cầm rồi hay không?”
Đỗ Hiểu Hồng cười đáp: “Ừ, ngày mai mẹ con mình lên thành phố, ghé cửa hàng nhạc cụ trước tiên.”
Tô Điềm Điềm hoan hô, Tô Minh Phong cũng vội vã chạy đến hỏi: “Mẹ, con muốn mua MP4.”
“Mua, tất cả đều mua!”
Tô Văn Sơn mỉm cười nhìn hai đứa trẻ, vẫn không quên dặn dò Đỗ Hiểu Hồng: “Đừng quá mức, vẫn nên chuẩn bị nhiều của hồi môn cho Tô Nhuyễn một chút.”
Đỗ Hiểu Hồng chỉnh lại chiếc váy cho Tô Điềm Điềm, coi như không hề nghe thấy. Nói đùa à? Cho nhiều một chút? Chẳng lẽ cho nhiều hơn thì Tô Nhuyễn sẽ nghĩ tốt về bà ta sao?
Nếu không thể thì bà ta việc gì phải làm cái chuyện tốn công vô ích đó chứ.
Phía bên này, Tô Nhuyễn đứng chờ trong chốc lát, không chờ được điện thoại gọi lại. Xem ra Tô Văn Sơn thực sự không định nói cho cô chuyện gặp nhà họ Lộc bàn về hôn sự…
Chậc, vậy thì cô hy vọng bọn họ sẽ dũng cảm đối mặt với niềm vui bất ngờ mà cô đã chuẩn bị sẵn cho.