Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 100: Không nói cho cô biết (1) –

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bùi Trí Minh nhặt đống hợp đồng rơi trên mặt đất lên, vừa nhặt vừa tấm tắc: “Bắt chị dâu phải bày ra nhiều mưu mẹo công phu như vậy, đúng là khổ cho chị rồi.”

“Lỡ như anh ta phát hiện ra, không ký thì sao?”

Khóe miệng Tô Nhuyễn khẽ cong lên, nở một nụ cười ẩn chứa chút gì đó gian xảo: “Vậy thì sẽ có cách khiến anh ta phải ký tên. Dù sao chỉ cần anh ta tin chắc rằng khoản nợ này do chính anh ta vay là được.”

Bùi Trí Minh sững sờ, một lúc lâu sau mới lắp bắp hỏi: “Chị… Chị dâu làm vậy … hình như là… phạm pháp rồi ạ?”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của đối phương, Tô Nhuyễn bật cười ha hả, còn Lộc Minh Sâm đã nắm bắt được trọng điểm: “Khiến anh ta tin tưởng?”

Tô Nhuyễn không còn giấu giếm với bọn họ nữa, e rằng họ sẽ thật sự coi cô là một tội phạm nguy hiểm.

“Bản hợp đồng kia chỉ là để lừa gạt anh ta. Hợp đồng vay tiền sao có thể ký kết một cách tùy tiện như vậy được? Đương nhiên bản thân anh ta phải đồng ý mới có hiệu lực. Ông chủ Đỗ là người làm ăn đứng đắn, sao có thể làm chuyện phi pháp?”

“Vậy nên?”

“Vậy nên, hợp đồng vay tiền chính thức đã được gửi thẳng đến tay Cục trưởng Võ – Võ Đại Minh rồi. Nếu ông ta không quản được cháu trai mình, vậy thì ông ta tự mà gánh hậu quả cho cháu mình đi.”

“Trên đời này làm gì có chuyện bắt nạt người khác mà không phải trả giá đâu?”

“Cho nên, số tiền kia là do ông chủ Đỗ cho mượn?” Bùi Trí Minh kinh ngạc: “Chị dâu chắc chắn Võ Đại Minh sẽ trả lại tiền chứ? Đừng để cuối cùng khoản nợ khổng lồ này lại rơi xuống đầu chị.”

Không biết Tô Nhuyễn nghĩ tới điều gì, cô khẽ mỉm cười, đầy ẩn ý: “Yên tâm đi, tiền để cứu cái mạng thằng cháu mình đấy. Nhất định ông ta sẽ tới.”

Trong giọng nói của cô mang theo hơi lạnh thấu xương, Lộc Minh Sâm không khỏi liếc nhìn cô đầy kinh ngạc.

Bùi Trí Minh gãi đầu bối rối, phát hiện bản thân vẫn chưa thể hiểu thấu. Anh ta thôi thì quyết định không nghĩ thêm nữa, trực tiếp kéo Võ Thắng Lợi lên xe, hé cửa sổ rồi lái xe về. Dù sao cũng không có tên trộm nào to gan đến mức dám ăn trộm xe công vụ.

“Có điều chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, chỉ sợ nhà họ Lộc sẽ nghe được tin đồn.” Bùi Trí Minh nói: “Ngày kia chị dâu tới bàn chuyện hôn sự, khéo lại bị ông cụ Lộc mang chuyện này ra mà tra khảo không ngừng.”

Tô Nhuyễn sửng sốt, hỏi Lộc Minh Sâm: “Nhà họ Tô với nhà họ Lộc đã hẹn nhau bàn chuyện hôn sự ư?”

Lộc Minh Sâm cũng sửng sốt: “Nhà họ Tô không thông báo cho em à?”

Tô Nhuyễn trầm ngâm một chút, lại hỏi Bùi Trí Minh: “Chuyện Võ Thắng Lợi, đã gây ồn ào đến mức nào ở huyện Khai Vân rồi?”

Bùi Trí Minh mắt đầy nghi hoặc: “Cục trưởng Tô không nói cho chị sao?”

Lộc Minh Sâm khẽ nhíu mày. Bùi Trí Minh vội vàng giải thích: “Mọi chuyện đã được xử lý rồi. Không lâu sau khi thằng nhóc Võ Thắng Lợi kia rời khỏi huyện Khai Vân, Cục trưởng Tô đã dẫn rất nhiều người tới tìm Võ Đại Minh. Ông ta không nói thêm lời nào, rất dứt khoát đồng ý sẽ giải quyết chuyện này.”

“Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ thôi.”

Trong khoảng thời gian đó, Võ Thắng Lợi vẫn đang trên đường đi, còn cô thì lại ở trường học, hoàn toàn có thể nhận được điện thoại của Tô Văn Sơn…

Tô Nhuyễn xoay xoay chuỗi phật châu trên cổ tay theo bản năng.

Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Nhuyễn, còn Bùi Trí Minh thì gãi đầu: “Thật sự không nói cho chị biết sao? Cha chị cũng quá sơ ý rồi, chuyện lớn như vậy mà cũng quên được à? Nếu không phải chị dâu có cách ứng phó, một cô gái trẻ tuổi bình thường chắc đã sợ c.h.ế.t khiếp rồi.”

Đương nhiên không phải là quên…

Đột nhiên, Tô Nhuyễn nheo mắt lại, cúi đầu cười khẩy rồi hỏi Lộc Minh Sâm: “Ngày kia, bọn họ bàn chuyện hôn sự của chúng ta khi nào và ở đâu?”

Lộc Minh Sâm đáp: “Mười giờ sáng tại nhà hàng Huy Hoàng.”

“Mười giờ à …” Đôi mắt Tô Nhuyễn sáng rỡ, hứng thú ngập tràn: “Anh, em nghĩ em có thể hẹn Cục trưởng Võ – Võ Đại Minh đến đó luôn được không?”

Bùi Trí Minh kinh ngạc: “Chị muốn Cục trưởng Võ đích thân đứng ra xin lỗi và làm sáng tỏ giúp chị sao?”

Tô Nhuyễn suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh nhắc nhở như vậy, thật ra tôi có thể cho Cục trưởng Võ làm mẫu một lần, để nhà họ Lộc và Tô Thanh Thanh có thứ để học hỏi.

Cầu xin và xin lỗi đều phải có thái độ thành khẩn, đúng không?”

Bùi Trí Minh tràn đầy mong đợi: “Chị dâu, chị lại sắp làm chuyện lớn rồi à?”

Tô Nhuyễn cười khẽ, nheo mắt lại: “Không phải cũng đã đến lúc đối đầu trực diện rồi sao? Không đến thưởng thức vẻ mặt mộng đẹp bị phá tan của bọn họ, chẳng phải quá đáng tiếc à?”

Nói xong, cô liếc nhìn Lộc Minh Sâm một cách đầy quyến rũ: “Anh thấy sao, anh Minh Sâm?”

Lộc Minh Sâm không nói gì. Anh nhìn vào khóe mắt cô, luôn cảm thấy nơi đó ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, như thể có giọt lệ vô hình đang lặng lẽ rơi xuống.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 100: Không nói cho cô biết (1) –