“Phốc…”
Một tiếng cười khẽ thoát ra từ một góc khuất, Tô Nhuyễn lập tức liếc mắt nhìn về phía đó.
Nào ngờ, biến cố bất ngờ ập đến. Võ Thắng Lợi, kẻ vốn đã mất hết lý trí, bỗng nhiên hóa thành hung thần. Anh ta rút con d.a.o nhọn giắt bên eo ra, điên cuồng lao về phía Tô Nhuyễn: “Tao g.i.ế.c mày!”
Tô Nhuyễn hoảng hồn, không ngờ Võ Thắng Lợi còn giấu d.a.o găm trên người, hơn nữa khoảng cách lúc này lại quá gần...
Cô cắn chặt răng lùi về sau hai bước, vừa định tránh khỏi chỗ hiểm, đột nhiên một bóng người lướt qua cô, sau đó eo bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy, cả người bị kéo xượt sang một bên, va vào lồng n.g.ự.c to lớn, vững chắc.
Tô Nhuyễn sững sờ, mãi cho tới khi giọng Bùi Trí Minh vang lên, cô mới lấy lại tinh thần.
“Lão đại, anh không sao chứ?”
Cô nghiêng người định xem tình hình, thì cơ thể trước mặt đột nhiên nghiêng hẳn, đổ ập về phía cô. Tô Nhuyễn vội vàng đỡ lấy n.g.ự.c anh: “Lộc Minh Sâm, anh làm sao vậy?”
Lộc Minh Sâm cúi đầu nhìn cô, khẽ ho một tiếng: “Không sao.” Miệng anh nói vậy, nhưng bàn tay đang chống lên vách tường vẫn còn run rẩy.
“Lão đại, chờ một lát.” Bùi Trí Minh vội vàng đẩy xe lăn tới. Lúc này Tô Nhuyễn mới phát hiện ra, một chiếc nạng của anh đang nằm bên cạnh Võ Thắng Lợi, chiếc còn lại đã rơi cách đó không xa.
Cô nhìn nơi bọn họ ẩn nấp, cách chỗ cô còn một khoảng khá lớn. Bản thân cô còn chưa kịp phản ứng, thế mà anh đã bất chấp đôi chân không tiện di chuyển mà che chắn trước mặt cô.
Mười hạng toàn năng quả nhiên không phải là nói đùa.
Khi đỡ Lộc Minh Sâm ngồi xuống, cả người anh khẽ nghiêng hẳn sang một bên. Tô Nhuyễn hoảng sợ: “Làm sao vậy? Bị thương chỗ nào à?”
“Không sao đâu.” Bùi Trí Minh nói: “Là do vừa rồi quá sốt ruột, bây giờ chỉ là mất sức thôi.”
“Dùng sức như vậy không vấn đề gì chứ? Có ảnh hưởng tới quá trình hồi phục hay không?” Tô Nhuyễn cúi đầu muốn kiểm tra một chút, lại bị Lộc Minh Sâm nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản: “Chưa c.h.ế.t được đâu.”
Anh tựa người vào xe lăn, vẻ mặt uể oải, liếc xéo cô một cái: “Ngoan cố chống trả, lại còn dồn kẻ địch vào đường cùng. Gan em lớn thật đấy.”
Tô Nhuyễn vội vàng xin lỗi: “Lần sau em không dám nữa.”
Chủ yếu là vì cô nghĩ tới Triệu Tú Tú và những cô gái đời trước từng bị Võ Thắng Lợi đẩy vào tuyệt cảnh. Trong lòng cô thật sự hận đến nghiến răng, càng nghĩ càng giận, chỉ muốn Võ Thắng Lợi cũng phải nếm trải cảm giác tuyệt vọng và bất lực một lần.
Lộc Minh Sâm nhướng mày: “Còn có lần sau?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Vậy còn phải xem có tên cặn bã nào tự dâng mình tới trước mặt em hay không.”
Nói tới đây, cô quay đầu lại nhìn về phía Võ Thắng Lợi đang quỳ rạp trên mặt đất. Vừa rồi Bùi Trí Minh đã đánh anh ta bất tỉnh.
Lúc này, Bùi Trí Minh chẳng thèm để tâm đến Võ Thắng Lợi nữa, anh ta không nhịn được bật cười phá lên: “Em cảm thấy chắc chắn sau này tên đó không bao giờ dám dây vào mấy người trí thức nữa. Người có học thức đúng là đáng sợ!”
Anh ta giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Từ nay về sau, chị dâu chính là thần tượng số một trong lòng em rồi!”
“Tuyệt chiêu này của chị đúng là đỉnh, vừa có thể quyên góp cứu trợ vùng thiên tai, vừa có thể khiến cho cả xã hội phải chú ý và điều tra bọn họ.”
Trong thời buổi này, phóng viên không tùy tiện viết bài theo kịch bản như cánh nhà báo đời sau. Bọn họ là những người theo đuổi sự thật và công lý. Khi họ tiến vào huyện Khai Vân điều tra, Võ Đại Minh trước đây kiêu ngạo đến mấy thì sau này cũng sẽ chật vật bấy nhiêu.
Anh ta nói với Lộc Minh Sâm: “Cách này hiệu quả hơn nhiều so với việc Lão đại phải làm mấy cái thủ tục đăng ký kết hôn.”
Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái. Quả nhiên, không cần anh nhúng tay, cô đã tự có cách ứng phó của riêng mình.
Thấy sắc mặt anh không đúng lắm, Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Sao có thể chứ? Em dám làm vậy là vì biết đằng sau còn có các anh chống lưng mà. Hai mươi vạn không phải con số nhỏ, nếu Võ Đại Minh chó cùng đường cắn càn, khéo lại manh nha ý định ra tay với em đấy.”
Cô nghiêm túc nhìn về phía Lộc Minh Sâm: “Anh, anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt đấy nhé.”
Tin cô cái quỷ! Lộc Minh Sâm ung dung nhếch mép: “Không, anh thấy em lợi hại hơn nhiều. Em làm ơn sau này bảo vệ tốt cho anh thì có!”
Tô Nhuyễn do dự một chút: “Vậy thì mỗi người một lần, thay phiên nhau nha?”
Lộc Minh Sâm nghẹn lời, cuối cùng cũng bật cười vì lời trêu chọc của cô.
Phía bên này, Bùi Trí Minh huých huých Võ Thắng Lợi đang hôn mê, hỏi: “Chị dâu, chị vay nhiều tiền như vậy, nhà bọn họ thật sự có thể trả lại sao?”
Tô Nhuyễn đáp: “Yên tâm đi, chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi đâu.”
Đời trước, sau khi xảy ra chuyện của Triệu Tú Tú, Võ Đại Minh từng bị điều tra. Riêng số tiền mà cảnh sát lục soát được đã lên tới gần năm mươi vạn – đây chắc chắn là một con số khổng lồ, khó tin trong thời đại này.
Hai mươi vạn chỉ khiến ông ta đau như cắt ruột, nhưng chưa đến mức khiến ông ta nổi điên. Tô Nhuyễn thầm nghĩ: “So với để bọn họ tiêu xài hoang phí, thà dùng số tiền đó làm chút chuyện ra trò còn tốt hơn.”