“Sao lại không?” Tô Nhuyễn nói rồi, cô lại thong thả rút ra một tờ giấy ủy quyền khác: “Cũng phải cảm ơn anh hôm nay đã ký tờ giấy này nha: 'Ủy quyền cho Tô Nhuyễn, vợ tôi, thay mặt tôi hoàn thành các công việc liên quan đến vay mượn tiền, toàn quyền phụ trách số tiền dưới một trăm vạn. Mọi khoản vay đều được tôi chấp thuận…'”
“Với tờ ủy quyền này, cộng thêm giấy đăng ký kết hôn….” Tô Nhuyễn nở nụ cười tươi rói: “Ông chủ Đỗ nói, với thân phận của anh và bác trai, em ít nhất có thể vay một trăm vạn, tức là em có thể vay thêm tám mươi vạn nữa đó!”
“ Nhưng mà anh sẽ sớm nổi tiếng mà, chắc chắn sẽ có cách trả lại số tiền này thôi.” Tô Nhuyễn thản nhiên rung nhẹ tờ giấy kết hôn: “Còn em, với tư cách là vợ hợp pháp của anh, em tiêu dùng số tiền này thế nào cũng là chuyện đương nhiên, phải không?”
Lúc này, Võ Thắng Lợi chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong như có đàn ong vỡ tổ: “Không, hai ta không phải vợ chồng, tuyệt đối không phải vợ chồng! Giấy đăng ký kết hôn… Mau đưa giấy đăng ký kết hôn cho tôi!”
Vừa nói dứt lời, anh ta lập tức định xông lên giật lấy. Tô Nhuyễn khẽ nghiêng người né tránh, rồi phá ra cười: “Thứ này chính là giấy đăng ký kết hôn hàng thật giá thật đó nha, anh nói hai ta không phải vợ chồng, thử hỏi ai tin?”
“Có bản lĩnh thì anh cứ đi báo cảnh sát đi. Để xem cảnh sát điều tra kỹ lưỡng có phải là sự thật hay không? Vừa được tiếng thơm từ việc quyên tiền, bây giờ lại muốn quay sang chối bỏ trách nhiệm với em sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp đến thế?”
Võ Thắng Lợi chưa bao giờ ngờ rằng, thủ đoạn do chính anh ta tỉ mỉ sắp đặt để dồn Tô Nhuyễn vào đường cùng, cuối cùng lại trở thành sợi dây thòng lọng siết chặt lấy chính mình.
Đúng vậy, anh phải nhanh chóng giành lại tờ giấy kết hôn c.h.ế.t tiệt kia! Không thể để cô ta tiếp tục muốn làm gì thì làm!
Anh ta vươn tay định cướp lấy, nhưng Tô Nhuyễn đã nhanh hơn một bước. Cô nhướn mày: “Giấy đăng ký kết hôn đều có hai bản mà, không phải anh đã giữ một bản rồi sao? Sao còn phải cướp của em? Em còn cần dùng nó để vay tiền tiếp mà.”
Vừa nghĩ đến khoản nợ hơn hai mươi vạn kia, Võ Thắng Lợi đã thấy chân cẳng mềm nhũn. Tô Nhuyễn nhìn vẻ mặt đưa đám của đối phương, khẽ nhếch môi, tỏ vẻ thông cảm nói: “Thế này nhé, tôi đâu có vay lung tung. Cứ mỗi lần anh chọc tôi không vui, tôi sẽ vay thêm một khoản. Số tiền à, tùy thuộc vào mức độ anh khiến tôi tức giận. Ví dụ, anh mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ vay một vạn; đến trường tôi đang học mà làm ầm ĩ, tôi sẽ vay mười vạn; còn nếu phá hủy danh tiếng của tôi trong huyện, thì là hai mươi vạn…”
Cô tỏ vẻ săn sóc hỏi lại: “Anh nhớ kỹ chưa? Nếu thấy khó nhớ, tôi có thể viết rõ mấy tiêu chuẩn này cho anh.”
“À, thêm nữa, động tay động chân với tôi thì vay thêm năm vạn nữa nhé.”
Người ta vẫn nói, có lý cũng không cãi nổi kẻ vô lại. Võ Thắng Lợi cả đời dùng cái thói lưu manh ấy để làm mọi chuyện thuận lợi, vậy mà lần này lại hoàn toàn bất lực. Anh ta ấp úng: “Tô… Tô Nhuyễn, tôi sai rồi, tôi sẽ về ly hôn ngay. Sau này … tôi sẽ không bao giờ chọc ghẹo cô nữa.”
“Xin lỗi nhé…” Tô Nhuyễn nhếch môi cười: “Dựa vào đâu mà anh muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn? Tôi đây không có mặt mũi hay sao?”
“Hơn nữa, nếu ly hôn rồi, tôi biết tìm đâu ra một người có thể cho tôi vay nhiều tiền như thế chứ?”
Nhận ra mình hoàn toàn không thể làm gì Tô Nhuyễn, Võ Thắng Lợi bực bội xoay người, nặng nề bước lên xe. “Cái giấy đăng ký kết hôn kia, cô thích giữ thì cứ giữ. Ông đây còn đầy cách. Chỉ là, đến khi bị điều tra ra hành vi giả mạo giấy tờ, đừng có trách ông đây không nhắc nhở cô trước!”
Tô Nhuyễn bật cười khẩy: “Chuyện anh và tôi đã đăng ký kết hôn, cả huyện Khai Vân này ai mà chẳng biết? Ngay cả ông chủ Đỗ cũng tỏ tường. Hôm nay còn có người chụp lại ảnh nữa, tất cả đều là bằng chứng rành rành đấy.”
Cô chậm rãi cảnh cáo: “Thế nên, tôi khuyên anh đừng làm gì xằng bậy nữa. Chiều nay, báo tỉnh sẽ đưa tin nhà họ Võ các anh tốt bụng, thích làm từ thiện. Rồi tòa soạn báo thủ đô cũng sẽ cử phóng viên đến phỏng vấn. Đến lúc đó, nhân dân cả nước sẽ lấy nhà họ Võ các anh làm tấm gương sáng.”
“Phóng viên cả nước sẽ đổ xô về huyện Khai Vân, ‘khai quật’ những câu chuyện ‘ anh hùng’ của nhà họ Võ các anh. Nếu lỡ để họ nắm được sơ hở nào đó, thì anh có tiêu đời cũng là chuyện nhỏ, e rằng cả bác trai anh cũng sẽ bị liên lụy.”
Võ Thắng Lợi hoàn toàn đơ người. Anh ta nhận ra mình đã rơi vào cảnh tuyệt vọng, tiến thoái lưỡng nan, lúc này làm gì cũng đều là sai.
Nhưng còn có một chuyện khiến anh ta tuyệt vọng hơn. Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “ Tôi thấy điều anh cần làm ngay bây giờ là về nói chuyện với gia đình về việc thanh toán khoản vay hai mươi vạn kia trước đã.”
Cô chỉ vào bản hợp đồng vay tiền, đọc vanh vách: “Lãi suất một tháng là 10%, ba tháng là 15%, một năm là 24%. Thường thì tiền lãi này cao hơn ngân hàng một chút. Nhưng vì nghe nói anh vay tiền để quyên góp cho vùng thiên tai, ông chủ Đỗ đây rất ‘bội phục’ tấm lòng đó, nên mới cho anh hưởng mức lãi suất ưu đãi như vậy đấy.”
“Có cần tôi tính giúp anh xem sẽ phải trả bao nhiêu không?” Tô Nhuyễn đọc vanh vách một tràng số liệu: “Nếu thanh toán trong vòng một tháng, chỉ cần hai mươi tư vạn lẻ hai ngàn là được. Trong vòng ba tháng, sẽ là hơn hai mươi lăm vạn. Còn trong vòng một năm, con số sẽ vượt quá hai mươi sáu vạn…”
Tô Nhuyễn nhếch môi cười đầy ẩn ý: “Sao nào? Không phải anh rất thích cưới người có học thức sao? Tôi có làm anh thất vọng không chứ?”