Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 97: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (5)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Thấy Tô Nhuyễn lại chui vào con hẻm nhỏ, anh ta liền dừng xe chắn ngang đầu hẻm, rồi xuống xe nhìn cô từ bên trong, cười cợt: “Em nói xem, đã là vợ chồng rồi còn thẹn thùng gì nữa? Hào phóng chút đi nào.”

“Hay là tìm một khách sạn gần đây nhé? Anh sẽ chiêu đãi em một bữa thật ngon.”

Tô Nhuyễn nhếch môi cười: “ Tôi thấy anh vừa mới quyên góp hai trăm ngàn, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm một chút thì hơn.”

Võ Thắng Lợi bật cười ha hả: “Em yên tâm, ngoài mặt anh vẫn biết giữ hình tượng, nhưng bây giờ không phải không có ai sao, anh sẽ không để em phải chịu thiệt đâu.”

Tô Nhuyễn nhìn anh ta với vẻ mặt đầy khó hiểu: “Ai nói là giữ hình tượng?”

Võ Thắng Lợi ngớ người: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tô Nhuyễn nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc: “Chuyện này đã được đăng lên báo tỉnh, sao có thể là diễn kịch? Các phóng viên sẽ luôn theo sát để đưa tin về hành trình của số tiền kia.”

“Anh không nghĩ rằng đây là huyện Khai Vân, anh chỉ cần ra vẻ một chút, rồi âm thầm ăn chặn thì sẽ không ai biết sao?”

Võ Thắng Lợi sửng sốt: “Vậy… vậy số tiền kia thật sự phải quyên góp? Ai quyên?”

“Đương nhiên là anh rồi! Nếu không thì vì sao người ta lại phỏng vấn anh?” Tô Nhuyễn đưa thẳng túi tài liệu cô vẫn luôn cầm trong tay cho Võ Thắng Lợi: “Trong này là thủ tục quyên tặng, giữ cho kỹ đừng để mất. Báo tỉnh phỏng vấn mới chỉ là bước đầu thôi, anh cũng nghe phóng viên Vương nói rồi đó, bọn họ đã liên lạc với tòa soạn báo thủ đô, biết đâu hai ngày nữa phóng viên của báo thủ đô sẽ đến phỏng vấn anh.”

Võ Thắng Lợi kinh hãi: “Thủ tục quyên tặng? Mấy thứ buổi sáng không phải thủ tục quyên tặng sao?”

Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “À, những bản hợp đồng đó đều là giả mạo, y hệt mấy cái hợp đồng mà ngày thường anh và bác trai anh vẫn thường ký thôi, căn bản không có hiệu lực gì cả. Nếu không anh nghĩ có bản quyên tặng nào mà chỉ có bên quyên tặng ký tên, còn bên nhận thì không?”

“Trong sấp tài liệu kia, thứ duy nhất có giá trị chính là hợp đồng vay tiền và giấy ủy quyền.”

“Hợp đồng vay tiền?” Trong lòng Võ Thắng Lợi dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Làm gì có hợp đồng vay tiền nào ở đây?”

“Chính là hợp đồng vay hai trăm ngàn tệ kia.” Tô Nhuyễn giải thích: “Nếu không thì anh lấy đâu ra tiền để quyên tặng?”

Võ Thắng Lợi hoàn toàn không tin vào tai mình: “Cô đừng lừa tôi, làm gì có chuyện đó!”

Hai trăm ngàn tệ là khái niệm gì? Tiền lương của bác trai anh ta một tháng vỏn vẹn hơn bảy trăm, một căn hộ sáu mươi mét vuông trong khu tập thể cơ quan nhà nước cũng chỉ có hơn sáu ngàn…

“Cô bớt nói đùa với tôi đi, số tiền đó chắc chắn không phải do tôi vay.”

Tô Nhuyễn vô cùng quả quyết nói với anh ta: “Là anh vay đấy, không tin thì anh mở ra mà xem. Trên hợp đồng viết rất rõ ràng, tên cũng do chính tay anh ký.”

Võ Thắng Lợi nuốt nước bọt ừng ực, giọng nói đã khàn đi: “Không thể nào có chuyện ấy được, tôi vay tiền sao bọn họ không nói cho tôi biết?”

Tô Nhuyễn lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân của Võ Thắng Lợi trong tay, không chút thương tiếc vạch trần hiện thực phũ phàng cho anh ta: “Bọn họ nói với tôi là được rồi, có tờ giấy đăng ký kết hôn này, vợ chồng chúng ta là một, tôi hoàn toàn có quyền vay tiền giúp anh.”

“Ông chủ Đỗ là bên cho vay.” Tô Nhuyễn mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý: “Thật ra ban đầu tôi vay tiền, anh ta còn không muốn cho tôi vay đâu. Nhưng sau khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn và chứng minh nhân dân của anh, anh ta đã đồng ý ngay lập tức. Không chỉ đồng ý, mà còn nói có thể cho tôi vay một triệu tệ nữa cơ.”

“À, đúng rồi, cũng nhờ công của chiếc xe cảnh sát mà anh đã lái đến đó nữa chứ.” Cô nghiêm túc bổ sung: “Cảm ơn anh nhé, cũng chỉ có anh và bác trai anh là có đủ ' thân phận' để vay được nhiều tiền như vậy.”

Cả người Võ Thắng Lợi cứng đờ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Một lúc lâu sau, anh ta loạng choạng, vội vàng chạy vào trong xe, run rẩy mở túi hồ sơ vẫn còn cầm trên tay ra.

Tô Nhuyễn nhắc nhở: “Sấp trên cùng toàn là giấy bỏ thôi, anh chỉ cần xem phần ở giữa là được.”

Tay Võ Thắng Lợi run rẩy, vội vàng ném đi từng tờ hợp đồng quyên tặng chỉ có chữ ký của bên tài trợ, cuối cùng cũng tìm thấy một bản hợp đồng kẹp giữa đám giấy tờ hỗn độn đó, hoàn toàn khác biệt.

Dòng chữ in đậm "HỢP ĐỒNG VAY NỢ" đập vào mắt, Võ Thắng Lợi lạnh toát sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm. Cả người anh ta run rẩy, chưa bao giờ cảm thấy kinh hãi đến vậy, nhưng vẫn cố ép bản thân phải nhìn rõ từng con số trên giấy.

“Vay… Vay số tiền hai mươi hai vạn, tiền lãi suất hàng tháng… Lãi suất hàng năm là 24%.” Anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Nhuyễn, giống như nhìn một kẻ vừa từ trại tâm thần trốn ra: “Cô… Sao cô dám vay nhiều thế, lại còn đem đi quyên tặng…?”

Nhớ tới điều gì đó, anh ta vội vàng lật tới trang cuối xem người vay tiền, sau đó phát hiện ra trên đó, quả nhiên chỉ có duy nhất tên anh ta …

“Cô, cô…” Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, Võ Thắng Lợi cứng họng, chỉ biết trân trân chỉ tay vào Tô Nhuyễn, lắp bắp không nói nên lời.

Tô Nhuyễn rung nhẹ tờ giấy đăng ký kết hôn, chậm rãi tận hưởng vẻ mặt kinh hoàng, thất thần của Võ Thắng Lợi. Khóe môi cô khẽ cong lên, cất giọng: “Em thật sự phải cảm ơn anh đó. Nếu không có tờ giấy kết hôn này của anh, chắc chắn ông chủ Đỗ sẽ chẳng đời nào cho em vay tiền đâu.”

“Hơn nữa, nếu sau này em muốn vay tiếp, anh cũng chẳng cần tự mình đến đâu, vẫn vay được thôi.”

“Sau này?” Giọng Võ Thắng Lợi run lên bần bật, như tiếng nghẹn ngào khó tin: “Vẫn… vẫn còn lần sau á?!”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 97: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (5)