Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 96: Võ Thắng Lợi rơi vào tuyệt vọng (4)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi xong việc, ông chủ Đỗ trịnh trọng chụp ảnh cùng hai người họ, cuối cùng nói với Tô Nhuyễn: “Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị tiền theo đúng yêu cầu của cô, cô xem nên đưa tới địa chỉ nào?”

“Trực tiếp đưa tới tòa soạn Báo chiều của tỉnh Đông Lâm đi, chúng tôi sẽ tiến hành quyên tặng ở đó, phóng viên nói cần một vài tấm ảnh chụp làm tư liệu.”

Ông chủ Đỗ trịnh trọng đáp: “Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển tới đúng hẹn.”

Thấy sắp muộn giờ rồi, Võ Thắng Lợi vội vã chạy đi lấy xe. Lần này Tô Nhuyễn cũng bước lên xe cùng anh ta, rồi nghiêm túc dặn dò anh ta những điều cần lưu ý trong buổi phỏng vấn.

Đây là điều mà trước kia Võ Thắng Lợi nằm mơ cũng chẳng dám nghĩ tới, đầu óc cứ lâng lâng như trên mây. Anh ta vừa lái xe vừa cẩn thận ghi nhớ từng lời Tô Nhuyễn dặn dò.

Võ Thắng Lợi càng nghe càng sung sướng, nếu thật sự có thể lên Báo chiều tỉnh Đông Lâm, vậy thì anh ta chính là người nổi bật nhất nhà họ Võ rồi, biết đâu còn có cơ hội thăng tiến lên chức cục trưởng của thị trấn Hoắc Tây…

Chiếc xe chạy thẳng tới tòa soạn Báo chiều của tỉnh Đông Lâm. Trong thời đại báo giấy phát triển rực rỡ này, Tòa soạn Báo chiều tỉnh Đông Lâm chính là cơ quan báo chí quyền lực nhất, những người làm việc ở đây ai nấy đều rất được nể trọng.

Đến nơi tràn ngập không khí tri thức này, Võ Thắng Lợi vội vàng thu mình, cố gắng che giấu cái vẻ lưu manh thường ngày, ngoan ngoãn đi theo Tô Nhuyễn vào bên trong tòa soạn.

Rất nhanh đã có hai phóng viên tiến đến đón tiếp hai người, thái độ vô cùng niềm nở. Từ nhỏ tới lớn, Võ Thắng Lợi mới chỉ nhận được những lời tâng bốc nịnh hót từ đám đàn em du côn, lưu manh, chưa lần nào được đám trí thức thanh lịch lại cung kính với mình đến thế.

Cả người anh ta lập tức lâng lâng như bay, đặc biệt là khi thấy phóng viên ăn mặc chỉnh tề coi mình như một vị lãnh đạo lớn, giơ micro lên phỏng vấn, anh ta vô thức ưỡn thẳng sống lưng.

“Anh Võ, sao đột nhiên anh lại nghĩ tới chuyện quyên tặng cho tỉnh A nhiều tài vật đến thế?”

Không ít lần theo bác trai diễn kịch, nên trong tình huống này, Võ Thắng Lợi cũng biết phải nói sao cho phải phép. Cộng thêm vừa rồi Tô Nhuyễn còn 'phụ đạo' riêng cho anh ta.

“Chẳng phải vùng đó đang gặp thiên tai sao? Tôi nghe radio đưa tin, thương tâm quá.”

Ban đầu, anh ta còn hơi ngập ngừng, nhưng sau đó thì trôi chảy hẳn: “Như các anh thấy đấy, tôi là một chiến sĩ công an nhân dân, bác trai ruột tôi lại là cục trưởng cục công an huyện Khai Vân…”

“Ngày thường, gia đình chúng tôi luôn vô cùng quan tâm đến cuộc sống của người dân. Những huyện lân cận gặp nạn, nhà chúng tôi luôn tích cực hỗ trợ. Lần này nghe tin phía Nam gặp thiên tai, biết chính phủ đã tổ chức nhiều đội cứu trợ không quản ngày đêm như vậy, trong lòng chúng tôi vô cùng nóng ruột, chỉ ước gì có thể tự mình bay đến đó giúp sức.”

“ Nhưng ở huyện vẫn còn quá nhiều việc cần làm, chúng tôi cũng chẳng thể nào xoay sở để tự mình đi được. Thế nên, chúng tôi hy vọng có thể dùng chút vật tư đã quyên góp này, coi như góp một phần sức lực nhỏ bé của mình.”

Cảm nhận được ánh mắt đầy khâm phục của phóng viên, Võ Thắng Lợi thầm nghĩ, quả nhiên cưới vợ vẫn phải cưới người có học thức, có đầu óc. Bác trai anh ta từng tính toán phải làm nhiều lần mới mong được phóng viên để ý, đằng này, người ta đã chủ động tìm đến tận tòa soạn báo tỉnh rồi.”

Khi các phóng viên xúm lại chụp ảnh anh ta với núi tiền chất chồng trên bàn, Võ Thắng Lợi nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên với Tô Nhuyễn: “Trời ơi, tiền đâu ra mà nhiều thế này?”

Tô Nhuyễn đáp: “Mượn của ông chủ Đỗ.”

Võ Thắng Lợi không kìm được mà giơ ngón cái với Tô Nhuyễn: “Màn kịch này em diễn quá đỉnh!”

Thế mà ông chủ Đỗ kia cũng thật hào phóng, hai mươi vạn bảo mượn là cho mượn ngay. Tiền chất đầy một bàn, anh ta đã hình dung ra cảnh mọi người sẽ sốc ra sao khi thấy tấm ảnh này trên báo rồi.

Cuối cùng, phóng viên còn chụp ảnh anh ta đứng cạnh xe cảnh sát. Đợi chụp xong, anh ta không kìm được hỏi một câu: “Khoảng bao giờ thì tin tức này sẽ lên báo?”

Phóng viên Vương cười bảo: “Chỗ chúng tôi là báo ngày, thường thì một hai hôm, nhưng với 'thành tích' của ngài, chúng tôi tình nguyện tăng ca làm thêm giờ cũng phải đảm bảo đăng kịp trên số báo ngày mai!”

Võ Thắng Lợi lại càng thêm kích động, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn tràn đầy thỏa mãn. Anh nghĩ, nếu cô thật lòng muốn sống chung với mình, là đàn ông, anh sẽ chẳng chấp nhặt chuyện cũ làm gì.

Rời khỏi tòa soạn báo, trời đã nhá nhem tối. Dáng vẻ oai phong giữ suốt buổi chiều của Võ Thắng Lợi chợt xìu xuống. Bản chất ranh ma của anh ta lộ rõ, anh liền bước nhanh đuổi theo Tô Nhuyễn, toan ôm lấy eo cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tối nay chúng mình đi đâu?”

Tô Nhuyễn nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, dứt khoát đáp: “ Tôi phải về trường. Anh muốn đi đâu thì đi.”

Võ Thắng Lợi cười nham hiểm: “Sợ sệt gì chứ? Không sao đâu, chúng ta đã kết hôn rồi, sớm muộn gì em cũng phải trải qua chuyện này thôi mà…”

Thấy Tô Nhuyễn lại bước nhanh về phía trước, trong lòng anh ta càng thêm hưng phấn. Quả nhiên ban ngày cô chỉ giả vờ, bây giờ đã biết sợ rồi! Nghĩ đến cảnh tượng mình hằng tưởng tượng cuối cùng cũng sắp thành hiện thực, Võ Thắng Lợi xoa xoa tay, quay đầu chạy vội đi lấy xe, chân dẫm ga vun vút đuổi theo Tô Nhuyễn, người đã đi được một đoạn không ngắn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 96: Võ Thắng Lợi rơi vào tuyệt vọng (4)