Tô Nhuyễn vội vã trấn an mẹ: “Mẹ đừng giận, đừng giận mà. Con không thèm làm con gái ruột của ông ta đâu, mẹ đừng nói vậy nữa.”
Lý Nhược Lan bật cười vì lời nói của con gái, nhưng nét căm giận vẫn chưa tan: “Mẹ thấy, nếu ông ta không moi được lợi lộc gì từ nhà họ Võ, thì lần này có khi đã nhân tiện gả con cho tên Võ Thắng Lợi đó luôn rồi.”
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại Tô Nhuyễn sau bao nhiêu năm, con gái bà khi còn nhỏ đã nhìn thấu mọi chuyện, thậm chí còn sớm lên kế hoạch gả cho Lộc Minh Sâm… Bà ấy lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, giọng điệu kiên quyết: “Nếu con chỉ vì chuyện này mà muốn gả cho Lộc Minh Sâm, vậy thì thực sự không cần thiết. Trước kia mẹ còn nể nang ông ta là cha con. Sợ rằng nếu làm ông ta mất hết thể diện, con cũng sẽ bị người ngoài dị nghị, và cuối cùng nhà họ Tô sẽ trút hết mọi giận dữ lên đầu con.”
“ Nhưng giờ thì mẹ không còn sợ nữa.” Nghĩ đến bao nhiêu uất ức mà Tô Văn Sơn đã gây ra cho con gái mình, Lý Nhược Lan sắc lạnh đáp: “Cả tiền nuôi nấng trước đây nữa, mẹ đã tính toán chuyện này từ lâu rồi. Lần này tiện thể thanh toán cả nợ cũ nợ mới với lão ta luôn, đảm bảo sau này lão sẽ không dám giở trò gì với con!”
“Con cứ yên tâm học hành chăm chỉ là được.”
Tô Nhuyễn sao dám gật đầu đồng ý ngay được. Tính sổ thì cũng tốt thôi, nhưng cô đã "chốt hạ" hôn sự với Lộc Minh Sâm rồi, hợp đồng hôn nhân cũng đã khéo léo dụ được anh ta ký kết. Giờ sao có thể buông tay mà không chịu trách nhiệm?
Tô Nhuyễn không biết phải giải thích mối quan hệ phức tạp giữa mình và Lộc Minh Sâm cho Lý Nhược Lan thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ đành ngượng ngùng thì thầm: “Con đã nói chuyện kỹ với anh Minh Sâm về chuyện này rồi …”
Lý Nhược Lan chớp chớp mắt, dè dặt hỏi: “Con… thích cậu ta sao?”
Tô Nhuyễn cảm thấy lúc này mình nên bày ra vẻ thẹn thùng. Nhưng khổ nỗi, "diễn xuất" này hơi quá sức, cô chỉ đành cúi đầu, không nói gì.
Với tâm trạng đầy rối bời, Lý Nhược Lan ân cần khuyên nhủ: “Thật ra hai đứa có thể cứ tìm hiểu nhau trước, đợi khi con học xong năm đó, hoặc là sau khi tốt nghiệp đại học rồi hãy tính chuyện kết hôn.”
Tô Nhuyễn nói: “Ngày kia, Tô Văn Sơn định lên thành phố, bàn chuyện hôn sự của con với nhà họ Lộc rồi.”
Lý Nhược Lan sửng sốt: “Gấp gáp vậy sao?”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Vì nhà họ Lộc đang vội vã muốn lấy được khối tài sản mà ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.”
Lý Nhược Lan suy nghĩ rất lâu, mới chợt nhớ ra trước đây Tô Nhuyễn từng kể nguyên do nhà họ Lộc sốt sắng cưới vợ cho Lộc Minh Sâm. Bà ngạc nhiên hỏi: “Số tài sản đó là thật ư?”
Bà vẫn luôn cho rằng, Lộc Minh Sâm chỉ là đang đùa giỡn nhà họ Lộc nên mới nói thế.
Tô Nhuyễn gật đầu: “Là thật.”
“Tô Văn Sơn cũng biết điều đó.” Lý Nhược Lan đăm chiêu: “Vậy nên lão ta mới chẳng ngần ngại dùng Võ Thắng Lợi để ép con gả vào nhà họ Lộc.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười khi thấy mẹ mình cứ nghĩ mọi chuyện đều xoay quanh việc cô chịu ấm ức. Thấy bà sắp nổi cơn thịnh nộ lần nữa, cô vội vàng nói: “Thế nên con cũng chưa nói cho lão ta biết con đã ‘xử lý’ Võ Thắng Lợi rồi.”
Lý Nhược Lan vẫn đang mải miết suy nghĩ xem hai nhà Tô Lộc đã ức h.i.ế.p Tô Nhuyễn ra sao, nhất thời chưa hình dung ra được họ có liên quan gì đến chuyện này. Bà bực dọc hỏi: “Thế nên?”
“Thế nên con định ngày kia, khi bọn họ đang bàn bạc chuyện hôn sự, con sẽ công bố chuyện này cho họ biết.”
Nghe vậy, cuối cùng Lý Nhược Lan cũng vỡ lẽ. Bà hỏi: “Chẳng lẽ nhà họ Lộc cũng đang phải ‘cầu’ con về làm dâu cho họ sao?”
Tô Nhuyễn mỉm cười: “ Đúng vậy ạ. Bởi vì anh Minh Sâm đã nói với bọn họ rằng, nhất định phải là con, nếu không phải con thì anh ấy sẽ không cưới.”
“Cả hai nhà đó đều phải năn nỉ ỉ ôi con đó, mẹ à, cơ hội nghìn năm có một đây rồi …” Tô Nhuyễn xắn tay áo, đôi mắt lấp lánh: “Chúng ta có thể ép bọn họ phải ‘ ra máu’ một trận lớn!”
Sau một hồi suy tư, Lý Nhược Lan xác nhận lại: “Hai đứa kết hôn chỉ đăng ký trước thôi, sau đó cậu ta dưỡng thương, còn con thì vẫn tiếp tục đi học, đúng không?”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Đương nhiên rồi, con còn muốn học đại học chứ!”
“Chân cậu ta cũng chỉ là giả vờ, sau này sẽ có thể khỏe lại, đúng không?”
Tô Nhuyễn nói: “Vâng, vâng ạ.”
Lý Nhược Lan vẫn chưa yên tâm: “Không được, mai mẹ phải đến gặp Lộc Minh Sâm trước đã, rồi tính sau.”
Tô Nhuyễn theo phản xạ định gật đầu: “Vâng… Ơ?”
Vân Chi
“Ơ… Ngày mai anh ấy còn phải vật lý trị liệu, lại còn phải chuẩn bị cho buổi bàn chuyện hôn sự vào ngày kia nữa. Hay là cứ đợi chúng con bàn xong xuôi rồi tính ạ?”
Lý Nhược Lan đáp: “Con bé này, nói gì bậy bạ vậy! Trước khi bàn chuyện hôn sự, mẹ vợ mà chưa gặp mặt con rể lần nào thì sao mà được?”
“Mẹ phải xem thử cậu ta rốt cuộc có ý gì, đến lúc đó chúng ta mới có cơ sở mà ra giá, bàn điều kiện với nhà họ Lộc và cả nhà họ Tô nữa.” Lý Nhược Lan xoa hai bàn tay vào nhau, hầm hè: “Lần này mà không lột được một lớp da của bọn họ thì mẹ không mang họ Lý! Dám bắt nạt con gái mẹ à!”
Tô Nhuyễn: Cô đành bất lực.
Cuối cùng Tô Nhuyễn vẫn không thể thắng được Lý Nhược Lan, đành phải đợi đến đêm khuya mới dám gọi điện thông báo cho Lộc Minh Sâm: “Anh Minh Sâm, anh có biết cách để gây ấn tượng với mẹ vợ tương lai không?”
Lộc Minh Sâm từ nhỏ đã không có mẹ, lại bị bác gái, cô dì ngược đãi, hoàn toàn chẳng biết phải ở chung với phụ nữ trung niên thế nào. Anh im lặng một lúc.
“Mẹ em định ngày mai sẽ qua gặp anh đấy.”
Lộc Minh Sâm: !!! Anh sững sờ.
“Anh nhớ nói với bà ấy là em muốn kết hôn với anh là vì… anh yêu em vô cùng, yêu em đến c.h.ế.t đi sống lại ấy.”
Lộc Minh Sâm: ??? Anh khó hiểu.
Cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở miệng, giọng hơi ngập ngừng: “Sao không phải là em yêu anh?”
Tô Nhuyễn nhẹ giọng giải thích: “Lần trước ở trước mặt chính ủy Vương, chẳng phải em đã bày tỏ tình cảm của mình dành cho anh rồi sao? Lần này đến lượt anh đấy nhé.”
“Hơn nữa, ở trước mặt mẹ em, việc anh yêu em còn có tác dụng hơn nhiều so với việc em yêu anh đó.”
Lộc Minh Sâm: Anh lại im lặng, cảm thấy có gì đó sai sai.
Vậy ra cuối cùng lần này lại đến phiên anh rồi ư? Lại còn là vì thể diện của Tô Nhuyễn nữa chứ? Anh thầm thở dài.
“ Đúng rồi, còn chuyện Võ Thắng Lợi nữa, anh cũng giúp em xử lý luôn nha.”
Mặt Lộc Minh Sâm vẫn không chút biểu cảm, nhưng giọng nói đã pha chút bất lực: “Còn gì nữa thì nói nốt đi, đừng úp mở nữa.”
“Cái đó… Em thấy ngày kia mẹ em định thay em đi bàn chuyện hôn sự, làm ơn giúp em ngăn cản bà ấy.”
Cô muốn tự mình đi gặp Võ Đại Minh, để mẹ cô biết bà ấy không bị dọa sợ mới là lạ, chuyện này bắt buộc phải "tiền trảm hậu tấu" ( làm trước báo sau) mới được.