Sáng thứ Bảy, suốt buổi học Tô Nhuyễn vẫn luôn không nhịn được mà mất tập trung, không biết Lộc Minh Sâm sẽ đối phó với mẹ cô ra sao.
Đến trưa, vừa tan học cô đã vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại tới bệnh viện. Ở đầu dây bên kia, Bùi Trí Minh nghe điện thoại, giọng anh ta vô cùng kinh ngạc: “Ối giời, chị dâu, lão đại thay đổi rồi! Đáng sợ lắm luôn!”
Tô Nhuyễn lo lắng: “Tình hình thế nào?”
“Cứ như một thanh niên chính trực, rạng rỡ như ánh mặt trời ấy! Nếu không phải vì cái gương mặt đẹp trai hiếm có khó tìm kia, em đã nghĩ anh ấy bị đánh tráo rồi chứ!”
Tô Nhuyễn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được một Lộc Minh Sâm rạng rỡ như ánh mặt trời sẽ trông thế nào. Cô không nhịn được hỏi: “Mẹ tôi đâu rồi? Hai người họ ở chung thế nào?”
“Lão đại đã mời dì đi ăn cơm rồi.” Bùi Trí Minh nói, nghe có vẻ rất tự hào: “Yên tâm đi, em đã truyền hết bí kíp đối phó mẹ vợ của anh rể em cho lão đại rồi. Chắc chắn không thành vấn đề đâu!”
Tô Nhuyễn nhướng mày: “Anh ấy còn phải nhờ cậu bổ túc à?”
“Còn không phải sao, giữa đêm hôm khuya khoắt anh ấy gọi điện tới, vừa sáng sớm đã kéo em tới đây rồi còn gì.”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười khúc khích. Ừm, xem ra anh vẫn là một người nghiêm túc, có trách nhiệm.
Buổi chiều, vừa tan học Tô Nhuyễn đã chạy thẳng về nhà. Vừa vào cửa, cô đã trông thấy Lý Nhược Lan đang nấu cơm, tâm trạng vô cùng tốt. Bà vừa nấu ăn vừa cười nói với cô: “Người ta vẫn nói ‘ba tuổi nhìn già’ (ý nói nhìn trẻ con ba tuổi là biết sau này lớn lên sẽ thành người thế nào), quả nhiên cái cậu Minh Sâm này không tồi chút nào!”
Ngôn Thiếu Thời nhô đầu ra khỏi phòng, châm chọc: “Hôm nay trước khi ra cửa mẹ còn nói, hồi nhỏ hiểu rõ chưa chắc bây giờ vẫn vậy mà…”
Lý Nhược Lan trừng mắt lườm con trai một cái: “Bài tập xong hết chưa? Có phải muốn ăn đòn rồi không?”
Ngôn Thiếu Thời làm mặt quỷ với bà, rồi rụt cổ lại.
Lý Nhược Lan lại tiếp tục nói với Tô Nhuyễn: “Ngày mai hai đứa qua đó, nói rõ điều kiện với nhà họ Tô và nhà họ Lộc trước đi.”
“Đợi nói chuyện xong xuôi, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. Dù sao nếu thật sự muốn kết hôn, cũng phải đợi thêm một thời gian nữa. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta cùng nhau xem xét cẩn thận.”
Tô Nhuyễn không khỏi tò mò, rốt cuộc Lộc Minh Sâm đã làm gì mà đột nhiên khiến mẹ cô trở nên yên tâm đến thế?
Sáng sớm hôm sau, khi gặp Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn lập tức vỡ lẽ.
Khi Lộc Minh Sâm đến, cả nhà cô đang dùng bữa sáng vui vẻ. Ngôn Thiếu Dục đã đi mua quẩy trứng gà từ sớm và đã về nhà. Ngôn Thiếu Thời liền kêu lên: “Đâu có phải trước kỳ thi đâu mà mua cái này chi vậy?”
Ngôn Thiếu Dục đặt phần quẩy trứng gà trước mặt Tô Nhuyễn, vừa đặt vừa đáp lời Ngôn Thiếu Thời: “Ai kia, lần nào trước thi mà chẳng phải ăn quẩy trứng cầu cho được trăm điểm?”
Nói xong, anh quay sang dặn dò Tô Nhuyễn: “Ăn lấy may nhé, chúc em hôm nay đại thắng trở về.”
Tô Nhuyễn bật cười. Trước đây cô cảm thấy mấy cái trò ăn may kiểu này thật nhàm chán, nhưng bây giờ cô lại thật sự cảm thấy trong người tràn đầy năng lượng.
Khi cả nhà gần ăn xong, tiếng động cơ ô tô vọng lên từ dưới nhà khiến cậu bé hiếu động Ngôn Thiếu Thời không kìm được chạy ào ra cửa sổ, thò đầu ngó xuống. Vừa thấy đã reo ầm lên: “Oa, có một chiếc xe Jeep quân sự đang đỗ dưới lầu nhà chúng ta!”
Lý Nhược Lan hỏi: “Có phải Minh Sâm tới không?”
Ngôn Thiếu Thời kinh ngạc, thốt lên: “A, anh lính đẹp trai quá chừng!”
Lý Nhược Lan liền quả quyết: “ Đúng là Minh Sâm rồi! Con xuống đón người đi, chân cẳng cậu ấy không tiện, đừng để cậu ấy phải leo lên đây.”
Tô Nhuyễn sững người. Cô cảm thấy việc Lộc Minh Sâm được mẹ cô ưu ái như vậy, phần lớn là nhờ vào vẻ ngoài điển trai của anh.
Đến khi xuống dưới nhìn thấy người thật, cô mới phát hiện ra mình đoán sai rồi, vẻ ngoài chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Hôm nay anh khoác lên mình bộ quân phục màu xanh quân đội, đội mũ ngay ngắn, dáng người sừng sững như cây tùng. Gương mặt vốn luôn mang vẻ lười biếng, bất cần, giờ đã đổi thành nghiêm túc, bỗng toát ra khí chất thần thánh, không thể xâm phạm.
Rốt cuộc Tô Nhuyễn đã biết vì sao hôm qua trong điện thoại Bùi Trí Minh lại nói là không dám nhận mặt rồi. Người đàn ông với khí chất nghiêm trang, đầy chính khí, khiến người ta cảm thấy an tâm tuyệt đối này, thật sự là tên điên Lộc Minh Sâm đó ư?
Có cảm giác mọi kẻ xấu đứng trước mặt anh đều không thể nào che giấu bản chất. Dù đúng là vậy, nhưng rõ ràng trước đây, trông anh còn đáng nghi hơn cả mấy tên trộm cắp vặt.
Còn đôi nạng kia nữa, ngày thường anh dùng chúng như thể đang đi dạo, mang theo vẻ bất cần, cứ như đôi nạng kia chỉ là vật trang trí vô dụng. Thế nhưng giờ đây, trong bộ quân phục nghiêm trang, đôi nạng dưới nách lại càng tôn lên khí chất mạnh mẽ, oai vệ của anh …
Nhìn thấy anh bước ra ngoài, Lý Nhược Lan lập tức đau xót nói: “Sao lại xuống xe làm gì? Bảo thằng bé Bùi Trí Minh gọi dì một tiếng là được rồi, cháu cứ ở trong xe đó, dì hiểu tình trạng của cháu mà.”
“Không sao ạ.” Lộc Minh Sâm đáp bằng giọng trầm ổn, ôn hòa: “Bác sĩ bảo cháu vận động nhiều chút, có lợi cho quá trình hồi phục.”
“Vậy cháu cũng phải cẩn thận đấy, Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay con phải lo lắng cho Minh Sâm đó nhé.”
Tô Nhuyễn:……
Rõ ràng vừa nãy còn bảo phải quan sát thêm cơ mà? Giờ thì nghiễm nhiên coi như con rể trong nhà là sao chứ?