Nhà họ Tô hoàn toàn không hay biết Tô Nhuyễn đã có mặt. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn với nhà họ Lộc. Vừa bước vào phòng riêng, Đỗ Hiểu Hồng liền không nhịn được mà bĩu môi khinh khỉnh: “Nhà họ Lộc đúng là quen thói coi thường người khác! Dù sao cũng là chuyện đại sự trăm năm, chuyện hôn sự trọng đại, thế mà lại đặt căn phòng riêng tồi tàn đến mức này.” Bà ta vươn tay gõ gõ lên vách tường: “Vách ngăn này làm từ ván ép ba lớp thì phải?”
“Được rồi, bà đừng có soi mói nữa.” Sắc mặt Tô Văn Sơn cũng chẳng khá hơn là bao. Đúng là nhà họ Lộc có vẻ khinh thường họ ra mặt, e rằng chuyện hôm nay sẽ khó mà thuận buồm xuôi gió, có lẽ là do cái chuyện lùm xùm với Võ Thắng Lợi.
Đỗ Hiểu Hồng lờ đi lời ông ta, nói: “Theo tôi thấy, lát nữa chúng ta phải đòi hai mươi tám nghìn tám trăm tệ tiền sính lễ…”
Tô Văn Sơn trừng mắt lườm vợ, nhíu mày nói: “Bà bị điên thật rồi sao!”
Đỗ Hiểu Hồng trợn mắt coi thường: “Hét giá trên trời, trả giá dưới đất. Nếu nhà họ Lộc thật sự không cưới con gái ông thì không được, chẳng phải chúng ta sẽ hốt bạc sao?”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Bà làm gì cũng phải có chừng mực thôi! Tôi đâu có bán con gái đâu chứ.”
Đỗ Hiểu Hồng không thèm đôi co với ông ta: “Dù sao ít nhất cũng phải mười tám nghìn tám trăm tệ, nhất định phải giữ vững giới hạn cuối cùng này, chiếc dương cầm Điềm Điềm đã nhắm trúng hôm qua có giá tận mười ba nghìn tệ cơ đấy.”
Bà cụ Tô ngồi bên cạnh nghe xong, cũng cau mày: “Thật sự có thể đòi nhiều lễ hỏi như vậy sao? Ở huyện Khai Vân chúng ta, một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ đã là quá tốt rồi, dù trên thành phố cũng chỉ sáu nghìn tám trăm tám mươi tám tệ là cùng.”
Dừng một chút, bà cụ nói thêm: “Cho dù có thể đòi được, người ta cho nhiều lễ hỏi như vậy, chúng ta phải bồi cho Nhuyễn Nhuyễn bao nhiêu hồi môn?”
Trên mặt Đỗ Hiểu Hồng hiện rõ vẻ mặt “chuyện này mà cũng phải hỏi sao?”: “Con gái ở huyện lấy chồng hồi môn bao nhiêu, nhà mình cũng cho con bé bấy nhiêu.”
Bà cụ Tô bị dáng vẻ không biết xấu hổ của Đỗ Hiểu Hồng làm sốc nặng. Con gái trong huyện có thể mang theo hồi môn đáng giá một nghìn tệ về nhà chồng đã là quá tốt rồi.
Quan trọng là Đỗ Hiểu Hồng đòi tiền sính lễ theo tiêu chuẩn cao nhất trên thành phố, hồi môn lại đưa theo tiêu chuẩn huyện thành, trên đời này làm gì có cái lý lẽ đó?
Có điều, Đỗ Hiểu Hồng trước giờ vẫn luôn hành xử như thế. Bà cụ cũng không muốn đôi co lý lẽ với bà ta, chỉ có thể nhìn về phía con trai mình: “Văn Sơn, làm thế này không ổn chút nào.”
“Đâu phải chúng ta chỉ làm một lần là xong xuôi. Lộc Minh Sâm là một người có tài, có năng lực, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, sau này mặt mũi nào mà giao thiệp với con rể và nhà gái nữa?”
“Đừng quên ông ngoại Lộc Minh Sâm còn để lại cho cháu nó nhiều tiền như vậy, đó mới là núi tiền khổng lồ! Sau này chỉ cần một phần nhỏ rơi ra từ kẽ tay Tô Nhuyễn cũng đủ hơn mười, hai mươi nghìn tệ rồi, đừng vì cái lợi nhỏ trước mắt mà bỏ lỡ cả một gia sản lớn.”
Thấy Tô Văn Sơn đang trầm ngâm suy nghĩ, Đỗ Hiểu Hồng châm biếm: “Không phải ông cho rằng, sau khi kết hôn cô con gái ấy của ông vẫn sẽ một lòng hướng về ông sao?”
“ Tôi thấy con bé đúng là loại miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm. Bây giờ có việc cần tới ông, thì giả vờ ngoan ngoãn thôi. Ông tự nghĩ kỹ mà xem, nửa tháng qua nó đã moi của ông bao nhiêu tiền rồi?”
“Huống hồ hôm nay nó đâu có ở đây, hai người cứ nói với nó chúng ta chỉ nhận ba nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, chẳng phải là xong xuôi rồi sao?”
Bao nhiêu năm qua, bà cụ Tô thực sự càng ngày càng ngứa mắt đứa con dâu này, nghe thấy vậy cuối cùng không thể kìm được nữa, phản bác: “Số tiền lớn như vậy, sao nhà họ Lộc có thể không nói ra?”
“Chúng ta dặn nhà họ Lộc không nói ra, chẳng phải là được rồi sao?” Đỗ Hiểu Hồng nói với Tô Văn Sơn: “Được không lão Tô?”
Chỉ cần Tô Văn Sơn muốn, không gì là không giấu được.
“Không được.” Tô Văn Sơn không bận tâm tới Đỗ Hiểu Hồng, bà ta nghĩ đang ở huyện Khai Vân, có thể dựa vào chú vào bác của bà ta, làm việc chẳng cần biết đến lý lẽ: “Đừng nói mấy lời thái quá như vậy, mua dương cầm cho Điềm Điềm xong, số còn lại đều cho Nhuyễn Nhuyễn.”
Đỗ Hiểu Hồng còn không bằng bà cụ, nếu ông ta thực sự định dứt bỏ quan hệ với Tô Nhuyễn, ông ta cần gì phải tốn bao nhiêu tâm sức để xoay chuyển con bé như vậy?
“Hơn năm nghìn ư?” Đỗ Hiểu Hồng cau mày nói: “Không được, Minh Phong đăng ký lớp năng khiếu cũng cần tiền đó…”
Thấy Tô Văn Sơn sa sầm mặt xuống, bà ta lập tức sửa lời: “Cho năm nghìn cũng được, vậy thì công việc bên nhà họ Lộc phải chuyển sang cho cháu trai tôi.”
Bà cụ Tô nghe thấy thế, vội vàng kêu lên: “Văn Sơn……”
Đỗ Hiểu Hồng phiền muốn chết, nói thẳng: “Mẹ, chính mẹ không muốn một mình chờ đợi trong khách sạn, chúng con mới dẫn mẹ theo trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, mẹ bớt tranh cãi được không?”
“Hôm nay là ngày nhà chúng ta bàn chuyện với nhà họ Lộc, còn về điều kiện thế nào, mẹ cứ ngồi đó mà nghe là được, đợi xong việc mẹ ngoan ngoãn đi thông báo cho Tô Nhuyễn, chẳng phải là xong rồi sao?”
“Nếu mẹ thương con bé, đợi khi con bé chuẩn bị gả chồng, cần chuẩn bị của hồi môn thế nào đều cho mẹ quyết định, mẹ tự bỏ hết tiền riêng của mình ra cho con bé làm của hồi môn, con cũng không quản, được chưa?”
Ý bà ta là, mọi quyền lợi cô ta hưởng trọn, còn bà cụ Tô lại phải lo chuyện của hồi môn lỉnh kỉnh?