Bà cụ Tô phẫn nộ nhìn về phía Tô Văn Sơn, ông ta lại lộ ra vẻ bất lực, khẽ liếc mắt ra hiệu cho bà cụ. Bà cụ trợn mắt kinh ngạc tột độ, một lúc lâu sau vẫn nghe theo Tô Văn Sơn, ngậm miệng lại, nhưng sắc mặt không tốt chút nào.
Cuối cùng Đỗ Hiểu Hồng cũng hài lòng gật gù, cô ta thừa hiểu Tô Văn Sơn mà? Chuyện này có lợi cho ông ta, chỉ có điên mới để ông ta đứng về phía bà cụ.
Còn chuyện quan hệ sau này không tốt ư? Cũng chỉ khó nhìn chút thôi, sau này vẫn phải giữ liên lạc, cùng lắm thì sau khi Tô Nhuyễn gả về đó sẽ bị ghẻ lạnh, như vậy càng tốt, đến lúc đó Tô Nhuyễn càng phải dựa vào Tô Văn Sơn, phải dốc lòng lo liệu cho Tô Văn Sơn, ngoài cha ruột ra, cô ta còn có thể nương tựa vào ai?
Lúc bọn họ đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa: “Chậc chậc, đúng là tính toán kỹ càng ghê ha.”
Sắc mặt Tô Văn Sơn và bà cụ Tô lập tức thay đổi, quay đầu lại quả nhiên trông thấy Tô Nhuyễn xinh đẹp tựa lưng vào khung cửa. Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh buộc cao đuôi ngựa trên đỉnh đầu, vừa xinh xắn lại vừa tràn đầy khí chất, không hề có vẻ kinh hoàng như họ vẫn mường tượng.
Bà cụ Tô giật mình nói lắp bắp: “Nhuyễn… Nhuyễn Nhuyễn, sao cháu lại ở đây?”
“Cháu có hẹn với người ta ở đây, thật không ngờ lại trùng hợp đến vậy …” Tô Nhuyễn đảo mắt nhìn Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, khẽ cong môi cười: “Xem ra tôi lại bắt gặp một màn buôn bán con gái đổi lấy lợi ích rồi.”
Tô Văn Sơn cau mày: “Nhuyễn Nhuyễn, sao con lại ăn nói kiểu đó?”
“Kiểu gì cơ ạ? Chẳng lẽ con nói sai? Mọi người lén lút đến nhà hàng ăn một bữa, sau đó tình cờ gặp được ' người mua', liền định bán con để đổi lấy hai vạn tệ mua đàn piano cho Tô Điềm Điềm, rồi đăng ký mấy lớp năng khiếu cho Tô Minh Phong sao?”
Tô Văn Sơn thở dài: “Nhuyễn Nhuyễn, con đừng nghe Đỗ Hiểu Hồng nói bậy, bà ta trước giờ vẫn vậy, con đâu phải không biết.”
“Được!” Tô Nhuyễn khoanh tay trước ngực: “Vậy con không nghe bà ta nói bậy, mà nghe chính bố nói bậy. Bố định bán con lấy hai vạn, sau khi mua piano cho Tô Điềm Điềm xong, thì sẽ còn thừa lại cho con năm ngàn phải không?”
Tô Văn Sơn nghẹn lời. Bà cụ Tô vội vàng chen vào: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu không hiểu đâu, năm ngàn kia chỉ là tiền đặt cọc ban đầu thôi, của hồi môn khi cưới không chỉ có tiền, còn có đồ gia dụng, thiết bị điện tử, ti tỉ thứ lặt vặt nữa, tiền chỉ là một con số nhỏ.”
Tô Văn Sơn gật đầu, hùa theo: “Bà nội con nói rất đúng, Nhuyễn Nhuyễn, con đừng nhạy cảm thái quá như vậy.”
“Sao cha có thể bán con chứ? Cả khu tập thể bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào cha, nếu cha bán con thật, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười, chỉ trỏ sau lưng sao? Sau này cha còn mặt mũi nào mà sống ở huyện Khai Vân nữa chứ.”
“ Tôi nói này lão Tô, ông nói với nó nhiều lời như vậy làm gì?” Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “ Tôi thấy chính vì ông đối xử với nó tốt quá, chiều chuộng riết thành hư đó!”
Nói đến đây, bà ta bật cười chế giễu: “Hôm trước không phải có người nào đó còn nói qua điện thoại, phải coi mình như món hàng quý giá, để nhà họ Lộc phải cầu xin mới đồng ý gả sao?”
“Nhà họ Lộc không cầu, đương nhiên chúng tôi không tiện mời cô rồi, chỉ là không biết vì sao lại sốt ruột tự mình chạy tới đây… Đúng là!”
“Còn ra vẻ có khí phách lắm chứ! Chậc chậc!” Bà ta liếc mắt nhìn Tô Nhuyễn từ đầu đến chân, khinh miệt cười: “Trang điểm kỹ lưỡng thế này, có phải sợ không bàn bạc thành công không? Mất bao nhiêu công sức mới dò la được đến tận nơi này vậy?”
“Sao hả? Ở bên Võ Thắng Lợi không vui à?”
“Đỗ Hiểu Hồng!” Tô Văn Sơn cau mày, tức giận mắng lớn: “Bà bớt cãi vã lại cho tôi!”
Bà cụ Tô vội vàng bước tới, túm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, nói: “Đừng để ý tới cô ta, với cái nết của nó, có cha cháu với bà nội ở đây, sẽ không bao giờ để nó bắt nạt cháu đâu.”
“Mau để bà nội xem nào.” Lúc này bà cụ mới chợt nhớ ra việc hỏi han xem hai ngày qua cô sống thế nào, trên mặt lập tức tỏ vẻ đau lòng, nói: “Gầy đi rồi, học ở trường có vất vả không? Có phải ăn không ngon không?”
“Hôm trước thằng Võ Thắng Lợi đáng c.h.ế.t kia không tìm được cháu chứ?”
Hiển nhiên, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện Tô Nhuyễn đã tự mình giải quyết xong Võ Thắng Lợi.
Phía bên kia, Võ Đại Minh nhận được tài liệu, dù có kinh hãi tột độ cũng phải tìm Võ Thắng Lợi để xác minh lại trước. Nhưng Võ Thắng Lợi đã bị bọn họ đánh ngất xỉu rồi ném lên xe cảnh sát. Dựa theo kinh nghiệm lần trước, khả năng khi tỉnh lại cũng đã đêm khuya, không thể nào lái xe ban đêm quay về, bởi thời đại này chưa có đường cao tốc, lái xe đêm là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Đợi Võ Thắng Lợi về tới nhà, gia đình Tô Văn Sơn cũng đã đến Thành phố, thời điểm đã không còn trùng khớp.
Người nhà họ Tô còn không có thói quen đọc báo, có lẽ vẫn chưa biết tin tức hôm qua có một vị ân nhân đã quyên góp hai mươi vạn tệ cho khu vực thiên tai.
Vân Chi
Cho nên trong thâm tâm bọn họ, chắc chắn Tô Nhuyễn đã hoảng sợ vì bị Võ Thắng Lợi quấy rầy.
Hoặc nên nói, bọn họ đang mong chờ Tô Nhuyễn bị hoảng sợ.