Tô Nhuyễn không chỉ nói ra hết lời Liêu Hồng Mai muốn nói, mà ngữ điệu và thần thái cũng giống y hệt.
Thím Triệu không nhịn được bật cười, khẽ mắng yêu Tô Nhuyễn một câu: “Cái con bé tinh quái này!”
Lúc này dù có trì độn hơn nữa, Hoắc Hướng Dương cũng đã nhận ra thái độ không chào đón của Tô Nhuyễn. Anh ta vừa sốt ruột vừa xấu hổ liếc nhìn Tô Thanh Thanh một cái, sau đó cười nói với Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, em thật là hài hước.”
Đúng lúc đó, tiếng động cơ ồn ào truyền đến. Tô Văn Xuyên lái chiếc xe ba bánh dừng lại trước mặt mọi người, cười ha hả nói: “Thời gian không còn sớm nữa, để tôi đưa mọi người lên huyện đi.”
Tô Nhuyễn nhướng mày cười nói với Hoắc Hướng Dương: “Không phải đùa đâu, đây đều là do Thanh Thanh sắp xếp cả đấy.”
Qua thái độ của cô, Liêu Hồng Mai đã nhận ra điều gì đó, bà ta không nhịn được khẽ nhíu mày. Thật ra Liêu Hồng Mai vẫn vô cùng bình tĩnh, còn nắm lấy tay Tô Nhuyễn cười nói: “Em gái chu đáo như vậy, chị gái chắc chắn càng tốt hơn.”
Nói xong bà ta quay đầu về phía thím Triệu và bà cụ Tô, không tiếc lời khen ngợi: “Nhà họ Tô dạy con gái tốt thật đấy, đặc biệt là Tô Nhuyễn vừa xinh đẹp vừa hào phóng.”
Lúc nói chuyện, bà ta còn khẽ vỗ vào tay Tô Nhuyễn, dáng vẻ vô cùng thân thiết: “Cháu ngoan, dì rất quý cháu. Có rảnh thì cứ bảo Hướng Dương đón cháu lên nhà dì chơi nhé.”
Hoắc Hướng Dương vội vàng gật đầu phụ họa, ánh mắt dịu dàng tha thiết nhìn Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn đỡ Liêu Hồng Mai lên xe, làm như không trông thấy ánh mắt đó.
Loại dịu dàng giá rẻ tràn lan như vậy chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Nhưng mà hiển nhiên Tô Thanh Thanh lại không nghĩ như vậy. Thấy Hoắc Hướng Dương dùng thái độ cẩn thận lấy lòng Tô Nhuyễn, cô ta lại bắt đầu căng thẳng.
Đặc biệt là câu nói cuối cùng của bà Hoắc khiến Thanh Thanh chợt nhận ra, mối hôn sự với nhà Lộc chính là rào cản lớn nhất ngăn cô ta đến gần Hoắc Hướng Dương.
Đương nhiên, không chỉ nhà họ Hoắc có ý kiến, bà cụ Tô cũng giận tím mặt. Sau khi tiễn thím Triệu ra về, cụ đóng sập cửa, mặt mày sa sầm chất vấn Tô Thanh Thanh: “Mày định làm cái trò gì vậy? Đã đính hôn với nhà Lộc rồi, sao còn muốn phá đám chuyện trăm năm của chị mày? Mày không muốn thấy chị mày được hưởng một cuộc sống an nhàn, sung sướng ư?”
Thấy bà cụ răn dạy Tô Thanh Thanh, Liêu Hồng Mai cũng chẳng vui vẻ gì, vội lên tiếng: “Thanh Thanh có làm gì nên tội đâu? Do con Nhuyễn Nhuyễn chẳng chịu để tâm, chẳng chịu tiến tới thôi! Chẳng lẽ Thanh Thanh nhà con được người ta để ý lại là tội ư?”
Bà cụ Tô nghe xong mấy lời lẽ cùn bỉnh ấy, lại càng giận sôi gan, ngón tay run rẩy chỉ vào Liêu Hồng Mai, nói: “Dù nó có được người ta để ý thật, thì cũng đã có nơi có chốn rồi! Rốt cuộc thì nhà người ta vẫn chỉ coi trọng con Nhuyễn Nhuyễn thôi!”
Tô Thanh Thanh bị bà cụ mắng, trong lòng rối bời, lạnh lùng đáp: “Đã đính hôn rồi thì không thể bỏ ư?”
Bà cụ Tô trợn tròn mắt: “Mày… Mày nói cái gì? Mày vừa mới đính hôn, đã muốn hủy bỏ ư?”
Thấy Liêu Hồng Mai không hề tỏ vẻ bất ngờ, bà cụ lập tức hiểu ra. Hôm nay căn bản không phải hai mẹ con bày trò quấy phá, mà là cố tình chơi trò cướp đoạt thêm một lần nữa.
“Chúng mày… Rốt cuộc chúng mày có oán thù sâu đậm gì với con Nhuyễn Nhuyễn hả?” Bà cụ Tô tức giận đến mức cả người run rẩy: “Chúng mày muốn đẩy nhà họ Tô chúng ta vào chỗ c.h.ế.t hay sao?”
Liêu Hồng Mai cũng sợ bà cụ tức giận quá mà đổ bệnh ra đó, bèn nhanh tay đỡ cụ ngồi xuống, dịu giọng nói: “Vốn dĩ nhà họ Lộc đã ưng thuận Tô Nhuyễn…”
“Vậy chúng mày còn bày vẽ ra làm gì? Không phải chính chúng mày đã lừa dối nhà Lộc, nói con Nhuyễn Nhuyễn đã có người yêu sắp kết hôn, đánh cắp mối hôn sự ấy hay sao?” Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Vì chuyện này mà nhà Lộc còn ghim mối hận với con Nhuyễn Nhuyễn, ép con bé phải vội vàng lấy chồng. Giờ chúng mày lại muốn gả con Nhuyễn Nhuyễn sang cho nhà ấy nữa sao?”
“Chúng mày nghĩ nhà Lộc là quả hồng bóp nát bóp nhừ, muốn làm gì thì làm ư?”
Liêu Hồng Mai lập tức líu lưỡi, không thốt nên lời. Đây cũng là nỗi lo lắng thầm kín bấy lâu của bà ta.
Đúng là nhà Lộc chẳng phải dạng vừa, ngay từ năm ấy khi còn ở làng Tô Gia Câu đã rất có m.á.u mặt rồi.
Ông cụ Lộc là người vô cùng tháo vát, biết cách xoay xở và luồn lách. Hồi trẻ cụ từng làm trong Ủy ban Cách mạng, sau này con trai Cả được nhận vào xưởng sắt thép, con thứ Hai tham gia quân ngũ, con thứ Ba là cán bộ làm việc trong huyện. Bởi vậy, chẳng ai dám đụng vào gia đình này.
Mười mấy năm trước, người con thứ Hai nhà Lộc tham gia quân ngũ đã hy sinh, được phong tặng danh hiệu liệt sĩ. Chẳng biết ông cụ Lộc đã xoay xở kiểu gì mà sau đó, cả nhà Lộc được nhà nước đưa lên thành phố sinh sống, công việc của các anh chị em trong nhà cũng được sắp xếp, thăng tiến thêm một bậc…