Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 12: Nhà họ Lộc

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trong thời buổi đó, nhà Lộc có thể xem như đã một bước đổi đời. Mấy năm nay, chỉ khi đến ngày giỗ tổ, người ta mới thấy nhà Lộc lái chiếc ô tô con về tham dự. Họ ăn vận rất tươm tất, ra dáng bề trên, vẻ ngoài kiêu kỳ, khó gần khiến bạn bè, họ hàng muốn xun xoe cũng chẳng thể nào mon men tới gần được.

Mấy năm trước, Tô Hưng Quốc, người cùng thôn, sau khi tốt nghiệp đại học được phân về công tác tại ủy ban huyện. Vì bất mãn với thái độ hách dịch, coi trời bằng vung của nhà Lộc, anh ta dám buông lời đùa cợt, châm chọc với Lộc Minh Quân một câu. Kết quả là kỳ thực tập của anh ta bị kéo dài hơn người khác ba tháng, còn bị đẩy từ bộ phận tuyên truyền sang phòng hành chính nhàn rỗi, chẳng có chút bổng lộc nào.

Đây cũng là nguyên nhân khiến nhà họ Tô một mực muốn gả Tô Nhuyễn sang nhà họ Lộc. Hiện giờ, Tô Văn Sơn đang ở giai đoạn quan trọng để thăng tiến, ông ta không dám lơ là dù chỉ một chút. Để nhà họ Lộc tức giận thì con đường công danh về sau sẽ chẳng thuận lợi.

Thật ra ban đầu khi nhà họ Lộc cầu hôn Tô Nhuyễn, mọi người đều vô cùng bất ngờ. Bởi vì với thái độ hợm hĩnh coi trời bằng vung của nhà họ Lộc, dù Tô Nhuyễn có ưu tú đến mấy đi chăng nữa, cũng chỉ là một cô gái thôn quê bé nhỏ, sao lọt vào mắt xanh của họ được.

Phải biết rằng Lộc Minh Cảnh, con trai trưởng bên ấy, cưới vợ là con gái của lãnh đạo thành phố đấy nhé.

Khi bà mối tới mai mối đã nói những lời đường mật: “… Chàng trai Lộc Minh Sâm, con trai của liệt sĩ Lộc Hữu Thành bên đó, mấy năm trước không phải từng thi đỗ trường quân đội sao? Tuy còn trẻ nhưng rất có bản lĩnh, hiện giờ đã là thượng úy quân đội rồi.”

“Khoảng thời gian trước mới bị thương vì làm nhiệm vụ, hiện giờ vẫn đang nằm điều trị trong bệnh viện, khiến ông cụ Lộc lo lắng không thôi. Nhà liệt sĩ Lộc Hữu Thành chỉ có độc một mụn con trai, không thể để đứt đoạn hương khói được, nên mới cấp bách muốn lo liệu một mối lương duyên cho cậu ấy.”

“Vừa nghĩ tới chuyện này không phải lập tức nhớ tới Tô Nhuyễn nhà bà sao? Thuở xưa mẹ Tô Nhuyễn và mẹ Lộc Minh Sâm từng có giao ước từ thưở bé. Về làm dâu nhà đó, lập tức trở thành phu nhân quan quân, sung sướng biết chừng nào. Tô Nhuyễn nhà bà quả thật là có phúc phần lớn lao!”

Khi ấy, bà cụ Tô nghe xong đã mừng quýnh cả người. Đỗ Hiểu Hồng, mẹ kế của Tô Nhuyễn, nghe thấy điều kiện nhà bên ấy tốt đến vậy thì có chút xị mặt, còn Tô Văn Sơn thì chẳng rõ ngại ngùng điều gì, lại không gật đầu ngay tắp lự.

Sau này người nhà họ Tô mới hay biết căn nguyên thật sự của mọi chuyện.

“Không phải Lộc Minh Sâm bị thương bình thường, hình như là bị thương tổn nghiêm trọng cột sống, nửa đời còn lại liệu có thể đứng dậy được hay không thì chẳng ai dám chắc. Dù có thể đứng lên, nghe nói cái khoản kia cũng chẳng còn dùng được nữa. Gả về đó thì cũng chẳng khác gì sống cảnh góa bụa.”

“Mấu chốt là, nghe nói tính khí của Lộc Minh Sâm quả thực vô cùng nóng nảy.”

“Có thể không tệ được sao? Bị cắt đứt đường con cái rồi, thử hỏi có ai vào hoàn cảnh ấy mà còn giữ được bình tĩnh?”

“Ngay cả khi chưa bị thương, tính khí anh ta đã chẳng hòa nhã gì. Giờ đây thì càng trở nên đáng sợ gấp bội. Người nhà họ Lộc chỉ cần lỡ lời một câu không vừa tai, anh ta lập tức đập phá đồ đạc, ra tay đánh người. Anh họ ruột còn bị chính anh ta ném cốc vào đầu, m.á.u me đầm đìa cả ra.”

“Thật đáng thương… Tôi vẫn nhớ như in hồi thằng bé còn nhỏ, dễ thương đến lạ, còn xinh xắn hơn cả con gái. Hồi đó, nó và Tô Nhuyễn đứng cạnh nhau, trông hệt như một đôi kim đồng ngọc nữ bên cạnh Quan Âm vậy …”

“Cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, ai……”

“Chắc là vì không cưới được vợ thành phố vừa ý, nên mới đành về nông thôn kiếm một người, vừa để chăm sóc, lại vừa tiện bề trút giận.”

“Thôi rồi, Nhuyễn Nhuyễn nhà ta phen này coi như khốn khổ…”

Khi Tô Nhuyễn vừa nghe thấy mấy lời đàm luận này trong lòng đã rất sợ hãi. Cô thiếu nữ đang ở độ tuổi trăng tròn, ôm ấp bao mộng mơ về một cuộc hôn nhân êm ấm, ai lại cam lòng gả cho một người đàn ông tàn tật, tính tình thô lỗ, phẩm hạnh chẳng ra sao?

Nhưng sự hoảng sợ ấy cũng chỉ thoáng qua khi cô vừa hay tin mà thôi, rất nhanh cô đã không còn bận tâm. Bởi vì thuở đầu, dù bà mối nói ngon nói ngọt như thế mà Tô Văn Sơn còn chưa thuận tình, giờ đây đã tỏ tường sự thật thì càng chẳng đời nào ông ta chịu gật đầu.

Khi đó cô còn ngây thơ tin rằng, Tô Văn Sơn thật lòng yêu thương cô. Tuy rằng so với Tô Điềm Điềm, ông ấy có phần thiên vị hơn, nhưng đối với chuyện lớn liên quan đến hạnh phúc cả đời cô, lại chẳng mâu thuẫn gì với lợi ích của Tô Điềm Điềm, ắt hẳn ông ấy sẽ không nhẫn tâm đẩy cô vào chốn khốn cùng.

Thế nhưng, hiện thực phũ phàng đã giáng cho cô một cú tát thật đau điếng, thậm chí Tô Văn Sơn còn không do dự quá lâu mà gật đầu đồng ý. Ông ta xoa đầu Tô Nhuyễn, giọng điệu vừa bất đắc dĩ vừa xót xa: “Đều do cha không có bản lĩnh, không dám dây vào nhà họ Lộc.”

“Hồi nhỏ, mẹ con thấy điều kiện nhà họ Lộc tốt, mới thuận miệng đính ước cho con từ bé. Lúc con còn nhỏ, Lộc Minh Sâm cũng từng chiếu cố con không ít, bây giờ thằng bé gặp nạn, chúng ta không thể nào vô tình vô nghĩa được.”

“ Nhưng mà con cứ yên tâm, đợi thêm dăm ba năm nữa thôi, cha nhất định sẽ nghĩ cách cho hai đứa ly hôn. Con cứ tận tâm chăm sóc Lộc Minh Sâm hai năm, cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi, đến lúc đó sẽ không ai nói ra nói vào được gì nữa…”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 12: Nhà họ Lộc