Ban đầu Tô Nhuyễn hoàn toàn c.h.ế.t lặng, cô từng cố ý hỏi han về cái gọi là “đính ước từ nhỏ” kia. Khi ấy, đó chẳng qua chỉ là Lý Nhược Lan nói đùa với Lâm Vi Vi, mẹ ruột của Lộc Minh Sâm mà thôi.
Khi con cái còn bé bỏng, những gia đình có quan hệ tốt thường thích buột miệng đùa cợt: “Sau này lớn lên về làm con dâu nhà tôi nhé!” hay “Cho thằng bé đến cửa làm con rể nhà chị đi!”... Ai lại coi đó là thật bao giờ?
Huống hồ, sau này Lý Nhược Lan còn ly hôn để về thành phố, Lâm Vi Vi cũng không chịu nổi cú sốc khi chồng mình ly hôn, bệnh tim tái phát rồi qua đời. Mười mấy năm qua hai nhà chẳng hề qua lại, vậy mà giờ đối phương bị liệt lại đem chuyện “đính ước từ bé” ra nói sao?
Kiếp trước, nghe xong những lời đó, Tô Nhuyễn càng thêm căm hận Lý Nhược Lan, và cũng lần đầu tiên cô nhận ra rằng Tô Văn Sơn có lẽ cũng không thật lòng yêu thương cô như lời bà cụ Tô vẫn thường nói.
Nhìn Đỗ Hiểu Hồng hớn hở chuẩn bị của hồi môn, Tô Nhuyễn đã sẵn sàng kế hoạch tìm người vay tiền rồi bỏ trốn, nào ngờ đâu Tô Thanh Thanh đột nhiên như thể uống phải thuốc mê, trực tiếp chạy đến nhà họ Lộc trước khi Tô Văn Sơn kịp đến bàn chuyện hôn nhân. Cô ta đứng trước mặt ông cụ Lộc, giữa thanh thiên bạch nhật, tuyên bố rằng chị họ Tô Nhuyễn của cô ta đã có bạn trai, sắp kết hôn rồi. Cô ta bằng lòng thay chị họ gả đi, thực hiện hôn ước.
Sau lần đó, Tô Thanh Thanh đã xây dựng được hình tượng người con gái có tình có nghĩa, còn Tô Nhuyễn thì lại phải mang trên mình cái danh “thất tín bội nghĩa” đầy cay đắng.
Nhà họ Lộc nghe xong lập tức cắt đứt ý định xin cưới Tô Nhuyễn, nhưng lại thả ra lời nhắn chắc chắn sẽ tham dự hôn lễ của cô.
Bởi vậy mới có chuyện nhà họ Tô sốt sắng giới thiệu đối tượng cho Tô Nhuyễn, chuẩn bị gả cô đi thật nhanh.
Bà cụ Tô càng nghĩ càng giận tím mặt: “Dù cho nhà họ Lộc có cần một đứa con dâu thật, nhưng ban đầu chúng mày nói là Nhuyễn Nhuyễn không chịu, người ta đã tức giận ép Nhuyễn Nhuyễn phải lấy chồng rồi, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đã xong xuôi chuyện.”
Bà cụ run rẩy vươn ngón tay chỉ vào Tô Thanh Thanh, mắng lớn: “Bây giờ mày lại nói muốn từ hôn, mày định bức tử Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta hay mày định hại c.h.ế.t thằng bác trai mày đây hả?”
Liêu Hồng Mai nhíu mày đáp: “Mẹ, Thanh Thanh nó còn trẻ người non dạ, trước đó con bé hành động theo cảm tính chưa kịp suy nghĩ thấu đáo.”
“Nó còn trẻ, vậy vợ chồng mày cũng còn trẻ hay sao? Lúc ấy chúng mày không khuyên một lời nào, đều nghe theo nó cả. Bây giờ những chỗ tốt từ nhà họ Lộc đã nhận hết rồi, lại đòi từ hôn… Chúng mày thử nghĩ xem nếu chuyện này xảy ra trên người chúng mày, liệu chúng mày có vui vẻ gì không?”
Đương nhiên là chẳng vui vẻ gì rồi, Liêu Hồng Mai nhớ tới dáng vẻ cao sang của người nhà họ Lộc, trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Nếu nhà họ Lộc kiên quyết không rút lại hôn sự, e rằng Thanh Thanh mà gả qua đó sẽ phải chịu khổ triền miên.
Tô Thanh Thanh lại bình tĩnh như đã định liệu trước mọi việc: “Bà nội đừng lo lắng chuyện này, cháu sẽ tự mình xử lý.”
Bà cụ Tô vẫn chẳng tin: “Mày định làm sao? Đứa ranh con chưa đủ lông đủ cánh đã không biết trời cao đất dày!”
Tô Thanh Thanh sốt ruột đáp: “Dù sao thì cháu cũng sẽ tự lo liệu, bà cứ chờ mà xem là được.”
Bà cụ Tô kiên quyết không tin: “Cái cách mày lo liệu chính là đẩy Nhuyễn Nhuyễn ra chịu trận phải không? Tao nói cho mày biết, đừng hòng mà nghĩ tới!”
Liêu Hồng Mai cũng tức giận tiếp lời: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Tô Nhuyễn là cháu gái mẹ, còn Thanh Thanh nhà chúng con là đứa trẻ nhặt về có phải không? Mẹ muốn nhìn thấy Thanh Thanh nhà con sống cảnh cô đơn lẻ bóng mẹ mới vừa lòng ư?”
Bà cụ Tô cứng họng, không biết nói gì thêm. Con nào mà chẳng là con, bà cũng muốn Tô Thanh Thanh gả được người tốt, nhưng rõ ràng là con bé đã sống c.h.ế.t đòi đính hôn với nhà họ Lộc, rồi còn kéo cả Nhuyễn Nhuyễn vào vòng xoáy. Giờ trở mặt muốn từ hôn lại còn muốn đẩy Nhuyễn Nhuyễn ra gánh chịu, nào có cái đạo lý ấy chứ?
Tô Thanh Thanh lại nói: “Bà nội cứ yên tâm, sẽ không làm khó dễ chị ấy đâu. Chỉ cần Lộc Minh Sâm tự miệng nói ra là không muốn, nhà họ Lộc tự đứng ra từ hôn chẳng phải sẽ ổn thỏa cả rồi sao?”
Lời này vừa nói ra, lại càng không một ai tin, ngay cả Liêu Hồng Mai cũng tròn mắt kinh ngạc, hỏi lại: “Đây là cách con nói trước đó à? Sao có thể? Cậu ta là người thương tật, đang ước gì cưới được vợ, sao lại có thể chủ động từ hôn?”
Không biết Tô Thanh Thanh nghĩ tới điều gì, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt, cô ta thẹn quá hóa giận nói: “Con nói được là được, mọi người đừng có quan tâm! Con đảm bảo sẽ không làm khó dễ Tô Nhuyễn, như thế là được rồi đấy chứ?”
Vân Chi
Nói đoạn, cô ta đi thẳng về phòng đông, đóng sầm cửa lại.
Bà cụ Tô tức giận: “Đồ làm bậy! Ban đầu sống c.h.ế.t đòi đính hôn với nhà họ Lộc là nó, bây giờ trở mặt đòi từ hôn cũng là nó, rốt cuộc thì nó đang toan tính cái gì vậy …”
Ánh mắt Liêu Hồng Mai láo liên, bà ta nói: “Chẳng phải trước đây nó thấy nhà bên kia cho nhiều lễ hỏi sao, lại còn có hộ khẩu thành phố và công việc ổn định nữa chứ.”
Bà ta kéo tay bà cụ, giọng điệu như muốn mê hoặc lòng người: “Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, Lộc Minh Sâm kia là người thương tật rồi, chỉ cần Nhuyễn Nhuyễn chăm sóc cậu ta hai năm rồi ly hôn, người khác cũng đâu thể nói được gì.”
“Đến lúc đó, Nhuyễn Nhuyễn có hộ khẩu thành phố, lại có công việc ổn định, tuổi cũng chưa lớn, vẫn còn là con gái. Cháu không sợ không tìm được bến đỗ mới đâu, biết đâu còn có thể tìm được người thành phố tốt hơn cả Hoắc Hướng Dương ấy chứ. Ước mơ lớn nhất trong đời người phụ nữ, chẳng phải là gả được tấm chồng tốt sao?”
“Đám con gái học đại học trong huyện chúng ta, đa số tốt nghiệp đều về huyện làm giáo viên, hoặc vào đơn vị nhà nước, rồi gả người trong huyện. Coi như Nhuyễn Nhuyễn tới nhà họ Lộc làm dâu hai năm để đổi lấy một tương lai xán lạn, mẹ nói xem có phải không?”
Liêu Hồng Mai vừa nói vừa nhìn về phía Tô Nhuyễn, cười tủm tỉm: “Nhuyễn Nhuyễn này, thím hai thấy hình như cháu cũng không ưng Hoắc Hướng Dương lắm, chi bằng lên thành phố tìm người tốt hơn.”
“Thanh Thanh thì không có bản lĩnh như cháu, hơn nữa có mẹ kế và Điềm Điềm ở đó, cha cháu có thể chăm sóc cháu được bao nhiêu? Sau này không biết cháu còn phải xoay sở ra sao đâu. Lên thành phố rồi, núi cao hoàng đế xa, dựa vào năng lực của cháu chắc chắn có thể tự mình gây dựng được tiền đồ tươi sáng.”
Nói tới nói lui cũng chỉ vì muốn cô đi gánh vác hậu quả thay bọn họ ư?