Tô Nhuyễn bị thái độ vô liêm sỉ của bà ta chọc cho bật cười: “Ngại quá, tôi không có bản lĩnh quyến rũ người khác như Thanh Thanh nhà thím, cũng chẳng biết toan tính sâu xa như cô ta. Chuyện tốt này tôi xin phép nhường lại cho Thanh Thanh nhà thím vậy.”
Liêu Hồng Mai sa sầm mặt, cười khẩy: "Đồ vô ơn! Mày nghĩ Thanh Thanh hủy hôn xong, nhà họ Lộc sẽ bỏ qua cho cha mày sao?"
"Nếu mày biết đường tranh thủ, chịu khó làm Lộc Minh Sâm vui lòng, chủ động gả sang đó thì còn được người ta khen một câu tình sâu nghĩa nặng, rồi đối đãi tử tế. Nhưng nếu để nhà họ biết mày không cam tâm, bị ép gả đi, nhà họ Lộc không làm gì được cha mày, mày nghĩ người đầu tiên bọn họ ra tay sẽ là ai?"
"Mày có nghĩ rằng lúc đó, cha mày còn đủ sức bảo vệ mày được không?"
Đây chính là lý do khiến Liêu Hồng Mai chẳng hề lo sợ. Tô Thanh Thanh sở dĩ có thể đính hôn với nhà họ Lộc là nhờ Tô Văn Sơn đã ra sức giúp đỡ không ít.
Bởi lẽ, Tô Văn Sơn thực lòng muốn gây dựng quan hệ với nhà họ Lộc, nên ban đầu nghe tin Tô Thanh Thanh cướp duyên, ông ta cũng hơi tức giận. Thế nhưng, sau khi Tô Thanh Thanh phân tích cặn kẽ tính tình của Tô Nhuyễn, ông ta lập tức nhận ra gả Tô Thanh Thanh qua đó lại là lựa chọn tốt hơn.
Bởi tính tình Tô Nhuyễn rất kiên cường, cố chấp, nếu bị ép gả qua đó thì đừng nói là tạo dựng tình cảm, e rằng còn thành kết thù.
Còn Tô Thanh Thanh thì khéo léo, biết điều hơn Tô Nhuyễn nhiều. Hơn nữa, nếu cô ta muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, chỉ trông chờ vào cha ruột Tô Văn Xuyên, một người nông dân chất phác, thì sự giúp đỡ cũng chỉ có hạn. Ngược lại, bác trai Tô Văn Sơn này lại càng đáng để cậy nhờ.
Điều quan trọng nhất là còn có thể giải quyết nỗi lo về việc Tô Nhuyễn gả về thành phố sẽ bị Lý Nhược Lan dụ dỗ, lôi kéo. Việc Tô Thanh Thanh xen vào thật khéo léo, có thể giúp Tô Văn Sơn gạt bỏ nỗi lo về sau.
Bởi vậy, khi đối mặt với những lời chất vấn từ nhà họ Lộc, Tô Văn Sơn đã một tay giúp Tô Thanh Thanh, đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu Tô Nhuyễn. Ông ta nói trước đó mình không hề hay biết chuyện con gái đã có người yêu, chỉ đến khi nhà họ Lộc đến dạm hỏi, Tô Nhuyễn mới chịu thổ lộ với gia đình.
Hậu quả là sau đó, Tô Nhuyễn bị ép đi xem mắt, bị ép phải kết duyên với người khác.
Sự việc này cũng khiến Liêu Hồng Mai hoàn toàn thấu rõ địa vị của Tô Nhuyễn trong lòng Tô Văn Sơn. Vì lẽ đó, khi Tô Thanh Thanh nói Hoắc Hướng Dương là một lựa chọn tốt hơn, bà ta lập tức không chút do dự mà ra sức giúp đỡ con gái mình.
Dù sao đi nữa, chuyện này cuối cùng cũng chẳng hề ảnh hưởng gì đến Nhị phòng nhà họ Tô của bà ta. Kiểu gì Tô Nhuyễn cũng lại phải gánh hết mọi trách nhiệm mà thôi.
Ngay cả khi tình thế tệ hại nhất, hôn sự với nhà họ Lộc không thành, rồi bên này chuyện cưới gả của Tô Nhuyễn với Hoắc Hướng Dương cũng bị phá hoại, thì trên đời này vẫn còn biết bao nhiêu đàn ông. Cứ để Tô Nhuyễn tiếp tục tìm thêm một lần nữa là xong.
Hiển nhiên Tô Nhuyễn cũng đã thấu hiểu tâm tư của bà ta. Chỉ có điều, giờ đây cô đã không còn là cô gái nhỏ yếu ớt, không một chút sức phản kháng như đời trước nữa. Cô nhìn về phía Liêu Hồng Mai, mỉm cười nói: "Được thôi, đúng là tôi đang định đi tìm người nhà họ Lộc đây. Tiện thể, tôi sẽ giải thích cho họ rõ ràng mọi chuyện về việc Tô Thanh Thanh đã vu khống tôi lần trước."
"Sau đó, tôi sẽ kể cho họ biết rằng, Tô Thanh Thanh bây giờ đã tìm được một đối tượng tốt hơn, cô ta khinh thường cái hộ khẩu và công việc thành phố của nhà họ Lộc. Dù sao thì chuyện này cũng chỉ cần có tiền là giải quyết được, lại còn không phải gả cho người tàn tật, cho nên cô ta muốn hủy bỏ hôn ước với bên đó. Còn tôi, bây giờ cũng không cần phải vội vã kết hôn nữa, vừa lúc có thể gả cho Lộc Minh Sâm."
Tô Nhuyễn đưa mắt nhìn về phía những cái đầu nhỏ đang lấp ló hóng chuyện bên ngoài, rồi quay sang hỏi Liêu Hồng Mai: "Thím thấy tôi giải quyết như thế này có ổn không?"
Liêu Hồng Mai nhìn theo tầm mắt của cô, phát hiện ra đám trẻ con nhà Lý Quế Hoa đang lấp ló ở cạnh đó. Sắc mặt bà ta lập tức biến đổi: "Mày dám!"
“Có gì mà không dám?” Tô Nhuyễn đáp lời, giọng nói rành rọt: “Thím hiểu tính tôi mà, từ xưa đến giờ tôi luôn là người có trước có sau, làm việc có trách nhiệm.”
“Nếu thím muốn tôi dọn dẹp mớ hỗn độn cho con Tô Thanh Thanh nhà thím, chắc chắn tôi sẽ dùng cách thức khó chịu nhất, đảm bảo cô ta sẽ phải “sạch sẽ” đến tận xương tủy!”
Liêu Hồng Mai nghe vậy thì lập tức im bặt, chẳng dám nói thêm câu nào. Bà ta vội vàng quay về phòng, bàn bạc kế sách đối phó với Tô Thanh Thanh.
Quan trọng hơn cả là cuộc nói chuyện vừa rồi của hai mẹ con đã bị Lý Quế Hoa, người nổi tiếng là cái loa phóng thanh của xóm, nghe thấy. Chỉ sợ bà ta sẽ truyền tin khắp nơi, để nhà họ Lộc bên kia biết được chuyện này.
Mẹ con bà ta phải tìm ra cách vãn hồi trước khi mọi chuyện đổ bể mới được.
Tô Nhuyễn cười khẩy. Tô Thanh Thanh muốn quyến rũ ai, muốn giở trò gì thì cô lười bận tâm, nhưng nếu muốn trèo đầu cưỡi cổ, bắt nạt cô thì sao? Đừng hòng!
Quả thực Tô Nhuyễn cũng muốn đi gặp Lộc Minh Sâm. Có điều, nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi trong tay mình bây giờ chỉ vỏn vẹn hai mươi đồng, đi một chuyến lên thành phố vẫn chưa đủ. Cô còn muốn đi tìm mẹ ruột, mà những chuyện này đều cần đến tiền…
“Nhuyễn Nhuyễn, đưa bà lên huyện một chuyến.” Bên kia, bà cụ Tô nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể ngồi yên: “Không thể để Thanh Thanh và thím Hai cháu bắt nạt cháu như vậy được, bà phải đi tìm cha cháu!”
Tô Nhuyễn không nói thêm lời nào trước lời của bà cụ. Đúng là bà cụ đối xử với cô không tệ, nhưng bà vẫn yêu thương con trai mình hơn cả.
Tuy vậy, Tô Nhuyễn vẫn dắt chiếc xe đạp 28 Đại Giang trong nhà ra, đèo bà cụ lên huyện. Cũng tiện thể cô muốn lên huyện có việc.
Tô Gia Câu cách huyện Khai Vân chừng mười dặm, đạp xe hơn hai mươi phút là tới.
Tô Nhuyễn đưa bà cụ tới cổng khu tập thể dành cho cán bộ nhà nước, rồi lập tức quay đầu trở về.
Vân Chi
Bà cụ Tô thấy vậy thì vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể thở dài thườn thượt rồi vào nhà tìm Tô Văn Sơn.
…
Phía bên này, Tô Nhuyễn đi thẳng tới tiệm may.
Trong cái thời buổi này, mọi người đều rất tằn tiện, không ít gia đình vẫn tự mua vải về nhà may quần áo, vậy nên việc làm ăn của tiệm may không được khấm khá cho lắm.
Nghe Tô Nhuyễn muốn bỏ tiền ra mua chút vải vụn, chị chủ tiệm may rất vui mừng, còn cố ý chọn cho cô vài miếng vải lớn một chút.
Tô Nhuyễn bỏ ra hai đồng mua được nửa túi đủ loại vải vụn, rồi bỏ thêm năm đồng mua năm mươi mét dây chun. Tiền tiết kiệm trong tay cô lập tức chỉ còn lại một nửa.
Nhưng nghĩ đến không lâu nữa sẽ lấy lại được một khoản kha khá từ chỗ Tô Văn Sơn, trong lòng Tô Nhuyễn lại không còn thấy xót ruột như vừa rồi nữa.
…