Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 111: Châm trà xin lỗi

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sắc mặt Tô Văn Sơn thay đổi chóng mặt, vội vã chạy khỏi phòng riêng. Vừa ra tới cửa, ông ta đã thấy một chàng trai trẻ điển trai trong bộ quân phục, đang thong dong ngồi trên xe lăn. Không ai khác chính là Lộc Minh Sâm.

Thấy ông ta bước ra, Lộc Minh Sâm chỉ khẽ gật đầu xã giao, nói: "Phiền gia đình ông phải đi một chuyến rồi. Nếu cảm thấy thiệt thòi, cứ mang vé xe đến, tôi sẽ bảo ông nội thanh toán."

"Minh Sâm, cháu nói đùa rồi." Tô Văn Sơn nhanh chóng vươn tay ngăn Bùi Trí Minh đang định rời đi: "Đồng chí à, chuyện hôm nay không phải chuyện đùa. Người lớn hai bên gia đình đã có hẹn từ trước."

Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn ông ta, giọng điệu vẫn lười nhác: " Tôi không đùa. Tôi thấy ông đến con gái cũng có thể đem ra ‘rao bán’, chắc hẳn là đang gặp khó khăn lắm. Dù sao cũng đã cất công lên thành phố vì chuyện của tôi, tôi cũng cảm thấy... hơi băn khoăn."

"Có điều, chuyện này thực sự không còn gì để nói nữa rồi." Lộc Minh Sâm khẽ nâng mí mắt: " Tôi không bận tâm việc người lớn hai nhà có hẹn trước hay không, tôi chỉ biết đây là hôn sự của tôi."

Anh cúi đầu nhìn xuống chân mình, nở một nụ cười trào phúng: "Tuy Lộc Minh Sâm tôi giờ ra nông nỗi này, nhưng vẫn chưa hèn mọn đến mức phải bỏ tiền ra mua vợ đâu."

"Hơn nữa, hai vạn tám ngàn tám... một cái giá c.ắ.t c.ổ như vậy," Lộc Minh Sâm khẽ hừ lạnh: " Tôi e là cũng không mua nổi đâu."

Mặt Tô Văn Sơn đỏ gay, hung hăng trừng mắt lườm Đỗ Hiểu Hồng một cái đầy cảnh cáo.

Dứt lời, Lộc Minh Sâm quay sang nhắc nhở Bùi Trí Minh: "Đi đi, cứ nói đây là ý tôi."

"Minh Sâm!" Tô Văn Sơn cuống quýt vươn tay chặn Bùi Trí Minh lại: "Nhuyễn Nhuyễn nhà chú vốn hơi nhạy cảm một chút, sao chú có thể bán con gái được chứ?"

"Hơn nữa, chú thấy hai đứa cũng có vẻ có tình ý với nhau mà..." Vừa nói, ông ta vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Lộc Minh Sâm.

Tô Nhuyễn quả là thủ đoạn cao tay! Để không phải hạ mình, nó lại dám kéo thẳng Lộc Minh Sâm tới đây. Nhìn dáng vẻ ăn ý của cả hai, rõ ràng là đã từng gặp gỡ không ít lần. Nếu Lộc Minh Sâm thực sự có tình ý với Tô Nhuyễn, vậy thì ông ta đâu cần phải kiêng nể gì nhà họ Lộc nữa…

Hơn nữa, nhìn Lộc Minh Sâm thế này, cũng không giống một người bị liệt hoàn toàn. Có vẻ chỉ là chân cẳng không còn linh hoạt như trước mà thôi, trên người cậu ta cũng không hề toát ra vẻ suy sụp của một bệnh nhân bại liệt. So với hình dung về một tên con rể tàn phế hoàn toàn trong tưởng tượng của ông ta, người này rõ ràng có giá trị hơn nhiều.

Nhưng ngay khi Tô Văn Sơn đang mải mê tính toán, Lộc Minh Sâm vẫn giữ nguyên vẻ lười nhác cố hữu, khẽ buông lời: "Ai nói hai chúng tôi có ý với nhau?"

“Chẳng qua tôi thấy Tô Nhuyễn hợp nhãn hơn Tô Thanh Thanh một chút, nhưng con gái ông đã không muốn gả, lẽ nào tôi có thể ép buộc sao?” Nói rồi, Lộc Minh Sâm ngẩng đầu, ánh mắt sắc như d.a.o găm thẳng vào Tô Văn Sơn: “Hay ý ông là, muốn ép buộc cô ấy?”

Ánh mắt bén nhọn ấy khiến Tô Văn Sơn giật mình, giọng ông ta bất giác nhỏ hẳn: “Làm gì có chuyện đó, Tô Nhuyễn là con gái tôi mà...”

Lộc Minh Sâm lại rũ mắt, thờ ơ đáp: “ Tôi không bận tâm cô ấy là con gái ai. Chuyện hôn nhân đại sự, đều phải thuận lòng thì mới tốt đẹp được.”

Tô Văn Sơn đưa mắt nhìn Tô Nhuyễn, cô khẽ cười, liếc xéo Đỗ Hiểu Hồng một cái, nói: “Muốn tôi thuận lòng ư?”

“Cũng được thôi. Vậy để dì Đỗ rót chén trà nhận lỗi với tôi vì những lời lẽ xúc phạm vừa rồi đã.”

“Dù sao tôi cũng chẳng phải Bồ Tát. Muốn lợi dụng tôi để trục lợi, còn ngang nhiên chà đạp tôi, không thấy da mặt mình dày quá sao?”

Đỗ Hiểu Hồng tức đến tím tái mặt mày, nghiến răng: “Mày!”

Tô Nhuyễn quay sang nhìn Lộc Minh Sâm. Tô Văn Sơn vội vàng giữ chặt Đỗ Hiểu Hồng, quát khẽ: “Đỗ Hiểu Hồng! Bà liệu mà biết điểm dừng cho tôi!”

Nhìn thấy thần sắc nghiêm trọng của Tô Văn Sơn, Đỗ Hiểu Hồng giật mình, lắp bắp: “Tô Văn Sơn, ông dám sao!”

Sau đó bà ta gằn giọng với Tô Nhuyễn: “Bắt bà đây rót trà xin lỗi mày ư? Mơ đi! Kiếp sau cũng đừng hòng!”

Tô Nhuyễn thản nhiên đáp: “Bà có thể lựa chọn không xin lỗi, tôi cũng không ép.”

Sau đó cô lại quay sang nhìn Lộc Minh Sâm, người dường như cũng đã cạn kiên nhẫn: “Thượng úy Bùi Trí Minh, gọi điện thoại đi!”

Bùi Trí Minh lập tức xoay người rời đi, Tô Văn Sơn có muốn giữ cũng không kịp. Rõ ràng, thái độ của Lộc Minh Sâm vô cùng cứng rắn.

Đỗ Hiểu Hồng uất ức la lối: “Hừ! Hai đứa chúng nó đã cấu kết với nhau từ trước rồi! Muốn nhân cơ hội này ép tôi ư? Đừng hòng!”

Tô Văn Sơn hiểu rõ, cái người Lộc Minh Sâm này ở nhà họ Lộc là kẻ nói một không hai. Nhìn Đỗ Hiểu Hồng đến thời điểm then chốt còn dám làm càn, ông ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cũng bùng lên cơn giận.

“Bốp!”

Một tiếng tát tai giòn giã vang lên, bầu không khí đột nhiên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhìn Tô Văn Sơn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 111: Châm trà xin lỗi