Đỗ Hiểu Hồng ôm mặt, mãi một lúc sau mới định thần lại, tức tối muốn quát lên: “Tô……”
Mặt Tô Văn Sơn lạnh như tiền, từng lời như đóng băng: “Đỗ Hiểu Hồng, bà còn dám nói thêm một câu, chúng ta ly hôn ngay lập tức.”
Giọng ông ta vô cùng lạnh lùng, tựa như còn mang theo sắc thái đe dọa. Đỗ Hiểu Hồng như bị bóp nghẹt yết hầu, trợn tròn mắt, vẻ kiêu căng hống hách lập tức tan biến.
Giữa những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lộc Minh Sâm đột nhiên bật cười khe khẽ. Tô Văn Sơn nhíu mày. Đỗ Hiểu Hồng vẫn ôm mặt, cắn chặt răng, trừng mắt đầy căm hờn về phía Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm dường như không hề bận tâm, ngược lại còn tỏ vẻ hứng thú với màn kịch vừa rồi: “ Tôi còn tưởng Cục trưởng Tô không quản được phu nhân nhà mình chứ? Nếu đã quản được thì...”
“Thượng úy Bùi Trí Minh.”
Bùi Trí Minh đã đi khuất nhưng vẫn cất tiếng đáp lớn: “Có mặt!”
Lộc Minh Sâm nói: “Quay lại đây!”
Lộc Minh Sâm nhìn Tô Văn Sơn, nói: “Có lần một lần hai, nhưng không có lần ba lần bốn. Nếu còn xảy ra thêm lần nào nữa, tôi sẽ không nương tay nữa đâu.”
Tô Văn Sơn khẽ thở dài: “Chuyện này là lỗi của tôi.”
Sau đó ông ta lạnh lẽo nhìn sang Đỗ Hiểu Hồng. Sắc mặt vẫn hiền hòa nho nhã như ngày thường, nhưng dường như lại có thêm một sức ép vô hình khiến Đỗ Hiểu Hồng không thể không lùi bước. Giọng nói ông ta càng thêm lạnh băng: “Đỗ Hiểu Hồng.”
Mặt Đỗ Hiểu Hồng đỏ bừng, quay sang nhìn Tô Nhuyễn. Mãi một lúc sau, đôi môi bà ta mới run rẩy mấp máy, cuối cùng cắn răng nhả ra mấy chữ: “Được rồi... tôi xin lỗi.”
Đợi hai người vào phòng, Tô Nhuyễn mới nhẹ nhàng vỗ vai Tô Thanh Thanh, mỉm cười nói: “Cô nói đúng đấy, tôi đúng là ỷ vào có Lộc Minh Sâm. Bất ngờ không? Có thấy phấn khích không?”
Tô Thanh Thanh sực tỉnh, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc cô đã làm gì?”
Tô Nhuyễn nghiêng đầu, cười đầy ẩn ý: “Cô đoán xem?”
Tô Thanh Thanh bĩu môi khinh khỉnh: “Tô Nhuyễn, cô đừng đắc ý quá sớm. Chưa chắc anh ta đã cưới cô đâu.”
Lộc Minh Sâm xuất hiện ở đây chắc chắn có lý do khác, nhất định không phải vì Tô Nhuyễn, tuyệt đối không phải!
“Đến lúc đó cô đã đắc tội với ba mình, còn đắc tội với cả nhà họ Lộc nữa. Không gả được cho Lộc Minh Sâm, cô chỉ có thể gả cho Võ Thắng Lợi thôi.”
Tô Nhuyễn nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy thương hại: “Xin cô nghĩ kỹ lại đi.” Bởi vì những ảo tưởng đẹp đẽ của cô ta sắp bị đập tan nát rồi.
Tô Nhuyễn ngồi xuống, Đỗ Hiểu Hồng với vẻ mặt đầy khuất nhục miễn cưỡng rót nước cho cô. Dưới cái nhìn giám sát của Tô Văn Sơn, Đỗ Hiểu Hồng không dám giở trò gì xấu, ngoan ngoãn đưa ly nước đến tay Tô Nhuyễn, nghiến răng nói: “Vừa rồi dì nói chuyện không hay, cháu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với dì.”
Tô Nhuyễn không làm khó bà ta, chỉ nhận lấy ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi lễ phép đáp: “Được rồi, hy vọng sau này dì có thể sửa được cái tật xấu thích nói năng tùy tiện, làm tổn thương người khác của mình.”
“Cháu tha thứ cho dì lần này.”
Lần này … Cô ta còn dám nghĩ đến lần sau ư?!
Thấy Đỗ Hiểu Hồng nghiến răng ken két, Tô Văn Sơn vội vàng xoa dịu: “Được rồi được rồi, tôi đã nói với bà từ lâu rồi, không sửa cái tính tình này đi có ngày sẽ gặp chuyện. Bây giờ thua ngay trong nhà còn tốt hơn ra ngoài chọc phải phiền toái. Lần này cứ coi như rút kinh nghiệm đi.”
Sau đó ông ta nghiêm mặt cảnh cáo: “Sau này đừng có há mồm gây chuyện khắp nơi nữa!”
Tô Nhuyễn nhìn Đỗ Hiểu Hồng với khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cô khẽ híp mắt cười. Nhìn xem, Tô Văn Sơn chính là một người như vậy, chỉ cần cảm thấy có thể kiếm lợi, ông ta có thể đẩy bất cứ ai ra ngoài.
Tô Văn Sơn giơ tay xem đồng hồ: “ Tôi thấy ông nội Minh Sâm với bác gái của cậu ấy cũng sắp đến rồi. Nhuyễn Nhuyễn, rốt cuộc con nghĩ thế nào?”
Vậy mà còn chủ động hỏi ý kiến cô cơ à?
Tô Nhuyễn cười, đáp: “Không phải trước đó con đã nói rồi sao? Con chỉ cần sự đối xử công bằng thôi. Nhà họ Lộc cưới cháu dâu khác thế nào, thì điều kiện của con cũng như vậy.”
Tô Văn Sơn có chút chần chừ: “Điều kiện giống điều kiện cưới vợ của anh họ Minh Sâm ư?” Nói tới đây, ông ta lại liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái: “Còn chuyện con nói bắt nhà họ Lộc xin lỗi …”
Tô Văn Sơn còn chưa nói hết câu, một giọng nói tràn đầy khinh thường đã truyền vào từ ngoài cửa: “A, khẩu khí không nhỏ đấy nhỉ, muốn điều kiện ngang bằng với con trai tôi, còn dám bắt nhà họ Lộc chúng tôi phải xin lỗi.”
“Để tôi nhìn xem, rốt cuộc là đứa con gái một đời chồng nào lại mặt dày đến mức dám thốt ra những lời ấy.”