Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 113: Nhà họ Lộc tới

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Giọng nói vừa vang lên, Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc cũng đẩy cửa phòng bước vào.

Đỗ Hiểu Hồng đang nghiến chặt răng ngồi bên cạnh, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, mở miệng châm chọc Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, mày cũng chỉ có thể dựa vào Lộc Minh Sâm để ép tao thôi. Mày nghĩ mày còn có thể ép được ông cụ Lộc sao?”

“Ông ấy chính là ông nội của Lộc Minh Sâm đó, tốt nhất mày nên cầu nguyện đừng có đùa quá trớn. Nếu không đến lúc đó, tao chính là người đầu tiên không tha cho mày đâu.”

“Dì Đỗ cứ yên tâm đi.” Tô Nhuyễn nhẹ nhàng thổi nước trong ly trà, thích thú nhấp một ngụm, rồi mới ngước mắt nhìn hai người vừa bước vào cửa: “Ngài đã mở đầu tốt như vậy, phía sau nhất định sẽ thuận lợi thôi.”

Đỗ Hiểu Hồng nhếch mép cười khẩy, liếc về phía cửa, thầm chờ đợi nhà họ Lộc sẽ dạy cho con bé hoang dại không biết điều kia một bài học nhớ đời.

Thế nhưng, chỉ một giây sau, một giọng nói lạnh nhạt, ẩn chứa sự nguy hiểm bất ngờ vang lên: “Giày rách? Một đời chồng?”

Vẻ kiêu căng khinh khỉnh của Lâm Mỹ Hương sụp đổ ngay lập tức, thay bằng vẻ hoảng hốt tột độ: “Minh, Minh Sâm? Sao cháu lại có mặt ở đây?”

Lời vừa thốt ra, cả nhà họ Tô đều ngẩn người. Tô Nhuyễn thoáng vui mừng, thì ra nhà họ Lộc cũng không hề thông báo cho Lộc Minh Sâm về buổi gặp mặt bàn chuyện hôn sự hôm nay.

Hai người họ quả thực là cùng cảnh ngộ đáng thương.

Lộc Minh Sâm nhắc lại y nguyên lời của Tô Nhuyễn: “Hôm nay cháu có hẹn với người khác ở đây, không ngờ lại trùng hợp gặp hai người lén lút tới đây bàn chuyện hôn sự mà không cho cháu hay biết.”

Thái độ của nhà họ Lộc có vẻ "hiền hòa" hơn hẳn nhà họ Tô. Lâm Mỹ Hương vội vàng giải thích: “Ôi, cháu nói gì lạ vậy, làm gì có chuyện bác gái và ông nội lừa gạt cháu chứ. Chẳng qua là mọi chuyện chưa chắc chắn, phải không? Dự định là khi nào mọi việc chính thức đâu vào đấy, sẽ dẫn Tô Nhuyễn đến gặp cháu.”

Lộc Minh Sâm gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn xe lăn, đôi mắt phượng sắc bén nheo lại: “Vậy lời bác nói ngay khi vừa bước vào là có ý gì?”

Vân Chi

Lâm Mỹ Hương vội vàng giải thích: “Có lẽ cháu chưa biết, hôm trước Tô Nhuyễn vừa mới đi đăng ký kết hôn với một tên lưu manh ở huyện Khai Vân rồi.”

Lộc Minh Sâm khẽ cụp mí mắt, giọng anh chậm rãi hơn hẳn ngày thường: “Cho nên, lần trước tìm cho tôi người phụ nữ còn giữ gìn thân thể và tâm hồn cho người khác, lần này thì dứt khoát tìm cho tôi một người phụ nữ đã kết hôn?”

Tất cả mọi người có mặt đều có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người Lộc Minh Sâm. Cả nhà họ Tô đều nín thở không dám ho he, luôn cảm thấy chỉ sợ giây tiếp theo anh ta sẽ bùng nổ ngay lập tức.

Lộc Minh Sâm tính cách quái gở đến mức nào, chỉ cần là người từng tiếp xúc với nhà họ Lộc thì ai cũng đã nghe nói qua.

Hiển nhiên Lâm Mỹ Hương cũng vô cùng khiếp sợ khi thấy anh trở nên đáng sợ như vậy. Bà ta lập tức vội vàng biện minh: “Không phải kết hôn thật đâu, không phải thật! Đối phương chỉ là một tên lưu manh thôi, có thể do hắn ta tự coi trọng Tô Nhuyễn, rồi tự làm giấy đăng ký kết hôn giả mạo thôi, chắc chắn không phải kết hôn thật sự.”

“Cũng vì chuyện này nên nhà họ Tô mới hẹn gặp nhà mình bàn bạc cách giải quyết, cho nên ông nội cháu với bác mới qua đây trước để xem xét tình hình thôi ạ.”

Nghe tới đây, Lộc Minh Sâm mới dần dần thu lại khí thế đáng sợ, lại lần nữa ngả lưng vào ghế, nhìn Lâm Mỹ Hương. Giọng điệu anh đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Vậy tốt nhất là bác gái đừng nói chuyện lung tung, tránh để sau này chúng ta khó mà nhìn mặt nhau được. Bác nói như vậy, rốt cuộc là muốn làm nhục cô ấy hay là đang sỉ nhục cháu?”

Lâm Mỹ Hương định mở miệng nhưng rồi lại thôi, cuối cùng cũng không dám hó hé thêm lời nào.

Trong mắt Tô Văn Sơn hiện lên ánh mắt đăm chiêu, ông nhân cơ hội liền lên tiếng giải thích: “Thật ra chuyện này muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi quá đỗi ưu tú, xinh đẹp đến mức gặp phải tai bay vạ gió. Chúng tôi đã xử lý xong xuôi rồi, Cục trưởng Võ cũng đã đồng ý sẽ dạy dỗ lại đứa cháu trai cứng đầu kia của ông ấy, chuyện giấy đăng ký kết hôn chắc chắn không tính là thật đâu.”

Lâm Mỹ Hương không kìm được, lại châm chọc: “Sao huyện Khai Vân nhiều cô gái như vậy, tên lưu manh kia không tìm người khác lại cứ nhằm vào con gái nhà ông? Tôi cảm thấy cách giáo dục con cái của nhà họ Tô các ông, thật sự khó mà khiến người ta tin tưởng được.”

Gương mặt của cả nhà họ Tô đều lộ vẻ phiền muộn, trong thời buổi này, chuyện Tô Thanh Thanh làm ra như vậy có thể nói là bại hoại phong khí đạo đức, một gia đình mà có người như thế thì cả nhà chẳng ai dám ngẩng mặt lên nhìn ai.

Lâm Mỹ Hương lườm Tô Nhuyễn một cái, thầm nghĩ mình đã thắng một ván rồi.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 113: Nhà họ Lộc tới