Thật ra, nhà họ Lộc cũng chẳng vừa mắt gì Tô Nhuyễn cho lắm. Họ muốn tìm một người không chỉ chiếm được lòng tin của Lộc Minh Sâm, mà còn phải hoàn toàn phụ thuộc vào nhà họ Lộc. Thế nhưng qua chuyện xảy ra ở bệnh viện lần trước, họ thừa biết con bé kia chẳng phải dạng vừa đâu.
Ban đầu, họ vốn định kéo dài thời gian, chờ Lộc Minh Sâm hoàn tất thủ tục xuất ngũ rồi mới tính đến chuyện này. Lúc đó, muốn anh cưới ai, anh cũng phải cưới người đó. Nào ngờ, không hiểu cái thằng nhóc này đã lập được công lớn gì, mà dù đã liệt nửa người vẫn được bộ đội nhận lại.
Thế nên mấy ngày nay, cả nhà vẫn luôn do dự, tính toán giữa việc để Lộc Minh Sâm tiếp tục độc thân như trước, hay là tạm thời cưới Tô Nhuyễn về nhà.
Nếu không cưới, họ sẽ không thể chạm vào khối tài sản kếch xù mà ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại. Một khoản tiền lớn như vậy nằm trong tay người khác, ai biết mỗi năm lại thất thoát đi bao nhiêu. Cứ dần dà chuyển đi một chút, người ta bảo mất mát thì họ cũng chẳng có cách nào cả.
Hơn nữa, sau này Lộc Minh Sâm quay lại bộ đội, dù có liệt nửa người, không cưới được con gái thủ trưởng thì việc lấy vợ cũng chẳng khó khăn gì. Đến lúc đó, khoảng cách quá xa, họ càng không còn cơ hội nào nữa.
So ra, việc cưới Tô Nhuyễn về đây lại thích hợp hơn nhiều. Sau khi kết hôn, cô vẫn sẽ sống dưới sự kiểm soát của họ. Cho dù sau này có đi tùy quân, Tô Văn Sơn vẫn phải bám víu vào nhà họ Lộc, liệu cô ta có thể mặc kệ người cha ruột của mình hay không?
Nhưng mà tính tình con bé thật sự quá đáng ghét, họ còn phải bàn bạc xem làm thế nào để cô ta ngoan ngoãn phục tùng. Nào ngờ, ông trời cũng giúp họ, đột nhiên xảy ra chuyện Võ Thắng Lợi.
Ai thèm quan tâm cô có bị oan uổng hay hãm hại hay không, suy cho cùng, người gây ra vẫn là cô ta. Có lẽ bây giờ Lộc Minh Sâm còn đang yêu nên sẽ che chở, nhưng cái gai đã đ.â.m sâu rồi. Sau này, mỗi khi hai vợ chồng cãi vã, chuyện này đều sẽ trở thành vũ khí sắc bén để công kích nhau.
Lâm Mỹ Hương nhìn Tô Nhuyễn, nghĩ bụng, với nhược điểm này trong tay, nửa đời sau Tô Nhuyễn đừng hòng ngẩng đầu lên được trong nhà họ Lộc.
Ai ngờ Tô Nhuyễn lại chẳng hề tỏ ra xấu hổ, ngược lại còn bật cười, nói: “Sao cái nhà họ Tô lại xứng đáng với nhà họ Lộc của bà đến thế nhỉ? Vô sỉ và ương ngạnh, đúng là môn đăng hộ đối không lệch đi đâu được. Chứ nếu không, trên đời này thiếu gì con gái, cớ sao cái nhà họ Lộc của bà cứ nhất nhất nhắm vào con gái nhà họ Tô?”
Lâm Mỹ Hương ngớ người ra, không ngờ gặp phải chuyện mất mặt như thế này, mà Tô Nhuyễn vẫn có thể đúng lý hợp tình đến vậy.
Rồi bà ta lại nghe Tô Nhuyễn thong thả nói tiếp: “Còn nhớ lời tôi nói ở bệnh viện lần trước không? Nhà họ Lộc muốn cưới tôi, ít nhất cũng phải cho tôi thấy đủ thành ý đã chứ?”
“ Tôi cho rằng việc đầu tiên mà nhà bà nên làm, là xin lỗi tôi vì những lời châm chọc, khinh miệt trước đó.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Mỹ Hương: “Vậy mà chuyện trước đó còn chưa thèm xin lỗi, bây giờ lại tới tiếp tục làm nhục tôi. Có nhà nào cầu hôn người khác mà hành xử như cái nhà bà không?”
Tô Nhuyễn quay đầu nhìn Lộc Minh Sâm, nói rành rọt: “Em thấy, căn bản là nhà anh không hề muốn cưới vợ cho anh đâu.”
“Nếu anh thực sự chọn phải một người phụ nữ không ra gì, hay một người chính anh coi trọng, thì những kẻ đó sẽ tìm đủ mọi cách châm ngòi ly gián, khiến hôn nhân của anh sau này chẳng khác nào địa ngục, để rồi chúng có thể lợi dụng sơ hở, nhân cơ hội chiếm đoạt tài sản mà ông ngoại anh để lại.”
Lâm Mỹ Hương nghe xong tái mặt, còn ông cụ Lộc thì giận dữ quát lên, như bị Tô Nhuyễn chọc đúng tim đen: “Tô Nhuyễn! Chuyện nhà chúng tôi không đến lượt cô đứng đây bịa đặt lung tung.”
Lộc Minh Sâm lại trầm ngâm, ánh mắt có vẻ suy tư: “Cháu cảm thấy cô ấy nói có lý.”
Ông cụ Lộc tức giận: “Minh Sâm!”
Lâm Mỹ Hương cũng vội vàng la lên: “Minh Sâm, sao cháu có thể nghĩ như vậy? Rõ ràng con nhóc này đang cố tình chia rẽ chúng ta.”
Lộc Minh Sâm nghiêng đầu hỏi bà ta: “Vậy tại sao bà không những không xin lỗi, mà còn nhục mạ cô ấy thậm tệ hơn? Là không muốn cô ấy gả cho cháu, hay muốn cô ấy mang theo nỗi phẫn hận mà gả cho cháu?”
Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc cứng họng, không thể nói thêm lời nào.
Lộc Minh Sâm thờ ơ tựa vào xe lăn: “Thôi được rồi, chuyện này coi như bỏ đi.”
Bùi Trí Minh, người vẫn luôn đứng yên quan sát, lập tức tiếp lời một cách ăn ý: “Lão đại, hay là nghe theo lời Chính ủy Vương đi. Chắc chắn người mà Chính ủy Vương giới thiệu đều đã được ông ấy xem xét kỹ lưỡng, đáng tin cậy hơn nhiều so với người nhà anh tìm giúp, mà muốn kết hôn ngay cũng đơn giản hơn.”
Tô Nhuyễn nhân tiện cũng đứng dậy: “Vậy hôm nay coi như xong việc rồi chứ?”