Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 115: Lễ Hỏi Đầy Sóng Gió (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Văn Sơn nhìn biểu cảm trên mặt ông cụ Lộc, vội vàng xoa dịu tình hình: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng gây chuyện nữa.”

Ông ta thật sự không ngờ Tô Nhuyễn còn có thể áp đảo được nhà họ Lộc. Bây giờ nhà họ Tô bọn họ đã nắm đằng chuôi, biết đâu hôm nay thật sự có thể gặt hái được món hời lớn!

Tâm trạng ông ta lập tức phấn chấn hẳn lên, liền mở miệng khuyên nhủ: “Minh Sâm, chú thấy có lẽ do ông nội và bác gái cháu nghe được tin đồn thất thiệt nên mới hiểu lầm. Hôm nay vừa lúc mọi người đều có mặt ở đây, giải thích rõ ràng là tốt rồi.”

Sau đó ông ta lại nghiêm túc kể lại một lần chuyện về Võ Thắng Lợi cho ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương, cuối cùng cười nói: “Chỉ cần là người có mắt nhìn, đều biết chuyện này không thể trách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi. Chẳng lẽ con bé quá xinh đẹp, quá ưu tú cũng là cái tội sao?”

Ông cụ Lộc nhìn Lộc Minh Sâm đang ngồi trên xe lăn, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng: “ Đúng là không phải lỗi của Tô Nhuyễn.”

“Chỉ là… Dù sao chuyện này cũng đã ồn ào khắp cả huyện rồi, ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng.”

Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn ông ta, thản nhiên đáp: “Ông nội, không cần để ý đến mấy chuyện vớ vẩn đó. Mấy tin đồn nhảm nhí này, chỉ cần cháu đệ trình giấy đăng ký kết hôn lên là có thể giải quyết hoàn toàn.”

Sau đó, giọng anh đột nhiên trở nên ôn hòa hơn, nói tiếp: “Bây giờ quan trọng nhất là thành ý của nhà họ Lộc chúng ta, nếu có thể làm cô ấy xiêu lòng mới là tốt nhất.”

Ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương nghe xong, lập tức không dám nhắc lại chuyện Võ Thắng Lợi nữa, nhưng khi nhìn về phía Tô Nhuyễn, sắc mặt vẫn không khá hơn chút nào.

Tô Nhuyễn lại khẽ mỉm cười với họ, đôi mắt sáng lấp lánh, hiển nhiên là chuẩn bị “ ra giá” rồi.

Tô Văn Sơn cũng chú ý tới biểu cảm của Tô Nhuyễn, sợ cô lại ép nhà họ Lộc xin lỗi như vừa ép Đỗ Hiểu Hồng, khiến mọi chuyện đổ bể. Vì thế, ông ta vội vàng mở miệng trước khi cô kịp nói: “Sau này đều là người một nhà, những chuyện va vấp nhỏ nhặt như răng va vào lưỡi là khó tránh. Mỗi bên đều nhường một chút, mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi.”

“Cũng đừng nhắc tới thành ý hay không thành ý nữa. Chúng ta cứ làm theo chuẩn nhà họ Lộc là được. Chẳng phải trước đó, chú Lộc vừa cưới cho một cô cháu dâu đấy sao? Điều kiện nhà bên đó thế nào, Nhuyễn Nhuyễn nhà cháu cũng y như vậy đi.”

“Ông nói gì cơ?” Lâm Mỹ Hương luôn dè chừng Tô Nhuyễn sẽ mở miệng đòi hỏi tham lam, không ngờ người buông ra lời lẽ trơ trẽn đến vậy lại chính là Tô Văn Sơn.

“Muốn giống Minh Vĩ nhà tôi sao?”

Ông cụ Lộc tức đến bật cười một tiếng giễu cợt: “Cháu dâu lớn nhà tôi là con gái lãnh đạo xưởng sắt thép. Tô Nhuyễn nhà cậu sao so được với người ta chứ?”

Bà cụ Tô lên tiếng: “Không thể nói như thế được! Về diện mạo hay tài năng, Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi chẳng kém cạnh ai, sang năm lại còn là sinh viên đại học nữa.”

“Cháu chỉ thua kém về xuất thân thôi, điểm này thì đúng là khó so bì. Vậy nên chúng tôi chấp nhận nhượng bộ một chút. Ban đầu nhà ông cho nhà vợ Minh Vĩ hai vạn tám ngàn tám tiền lễ hỏi đúng không? Vậy cho Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi một vạn tám ngàn tám là được.”

Lâm Mỹ Hương trưng ra vẻ mặt cứng đanh, chỉ thiếu điều quát lên: “Thôi đi! Một vạn tám ngàn tám á, bán thân tôi cũng không moi ra nổi ngần ấy tiền đâu!”

“Ba ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, nếu được thì tiếp tục nói chuyện, không thì xem như xong!” Bọn họ rõ ràng muốn lung lạc, dụ dỗ Lộc Minh Sâm để cuỗm tài sản, nhưng còn chưa biết có thể lấy được đồng nào từ Lộc Minh Sâm hay không đâu, bắt bà ta phải móc tiền túi ra nhiều như vậy là chuyện không thể nào!

Bà cụ Tô cũng không sốt ruột, ngược lại còn khuyên giải: “Mỹ Hương à, cô làm vậy không hay chút nào.”

“Nhà cô có được như ngày hôm nay đều dựa vào cha mẹ Minh Sâm. Dù thằng bé kết hôn phải bỏ ra nhiều lễ hỏi hơn so với Minh Vĩ nhà cô cũng không quá đáng, vậy mà ngay cả số lẻ nhà cô cũng không muốn cho, chẳng phải sẽ khiến thằng bé Minh Sâm phải buồn lòng lắm sao?”

Bà cụ vừa nói, vừa liếc nhìn Lộc Minh Sâm với ánh mắt thương hại.

Lúc này Tô Nhuyễn mới phát hiện ra, bà cụ Tô có thể sinh ra được người như Tô Văn Sơn, hiển nhiên cũng không phải loại người đơn giản. Chiêu châm ngòi, đ.â.m thọc đúng vào chỗ đau thế này, quả thật quá mức tinh vi và hiểm độc! Nếu nhà họ Lộc không chịu, vậy thì sau này đừng mong có thể tiếp tục lui tới với Lộc Minh Sâm.

Tất nhiên cũng không cần phải nghĩ tới số tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.

Sắc mặt ông cụ Lộc lập tức tối sầm lại. Lâm Mỹ Hương cũng vô cùng phẫn nộ: “Bà Tô, bà bớt ở đó ăn nói tùy tiện gây chuyện thị phi đi!”

Nói xong, bà ta quay sang giải thích với Lộc Minh Sâm: “Minh Sâm, cháu đừng nghe bà ta, nhà họ Tô đang trắng trợn vòi tiền chúng ta đấy!”

“Nhà chúng ta cho nhà chị dâu cháu hai vạn tám ngàn tám tiền lễ hỏi, thứ nhất là vì, từ sau khi đi làm, tiền lương của Minh Vĩ đều gửi bác tích cóp.” Nói trắng ra là tiền trợ cấp của cậu từ trước tới nay chưa hề đưa cho bác một đồng nào cả.

“Thứ hai, của hồi môn của chị dâu cháu chính là tủ lạnh, máy giặt, TV và một chiếc xe máy, cộng tất cả lại cũng đã ngót nghét một vạn tám rồi. Ngoài ra con gái nhà người ta khi về nhà chồng còn mang theo thêm một vạn nữa. Nói ra thì chúng ta cho bên đó nhiều tiền lễ hỏi như vậy, nhưng người ta đều mang về nhà mình cả.”

“Cháu thử hỏi nhà họ Tô một chút xem, bọn họ định cho Tô Nhuyễn của hồi môn thế nào?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 115: Lễ Hỏi Đầy Sóng Gió (1)