Tô Nhuyễn lặng lẽ lắng nghe những lời đe dọa, lời qua tiếng lại của họ, lúc này cô cũng nhìn về phía Tô Văn Sơn.
Tô Văn Sơn cúi mặt im lặng, rõ ràng là ngầm đồng tình với lời Đỗ Hiểu Hồng nói, còn bà cụ Tô cũng sa sầm nét mặt, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn chứa đầy oán hận.
Không hiểu sao, đột nhiên Tô Nhuyễn rất muốn cười lớn, cái nhà họ Tô này … Chậc chậc, đúng là hết lời để nói.
Tô Thanh Thanh đắc ý chờ xem trò cười của Tô Nhuyễn, còn tiện thể cắt đứt mọi đường lui của cô: “Anh Minh Sâm vừa nói phải làm chị gái em thỏa mãn mới được, bây giờ chị gái em không hài lòng với điều kiện nhà anh đưa ra, anh sẽ không cưỡng ép, đúng không?”
Lộc Minh Sâm vẫn luôn dán mắt vào Tô Nhuyễn, vì những lời này mà anh mới liếc nhìn Tô Thanh Thanh một cái. Bị ánh mắt sắc lạnh của anh quét qua, Tô Thanh Thanh không nhịn được khẽ rụt vai lại, mím chặt môi.
Còn Đỗ Hiểu Hồng, bà ta không hề sợ sệt Lộc Minh Sâm chút nào, lập tức dùng giọng điệu mỉa mai khuyên lơn: “Minh Sâm, cháu vẫn nên cẩn thận ngẫm lại đi, nếu không sang năm biết đâu lại có một đứa con từ trên trời rơi xuống…”
Sắc mặt Tô Nhuyễn tối sầm lại, đôi mắt sắc lạnh đang định nói chuyện, thì đột nhiên cửa phòng bị ai đó đạp văng ra, một tiếng mắng chửi thô tục vang lên: “Đỗ Hiểu Hồng, bà ăn phân không rửa sạch miệng thì ngồi yên đó, đừng có mẹ nó mở miệng dọa người!”
Ngay sau đó là một người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn, thân hình cường tráng sải bước vào, hai mắt ông ta đỏ ngầu, lộ rõ vẻ hung ác: “Bà nói Tô Nhuyễn cái gì? Còn dám nói hươu nói vượn có tin ông đây xé nát miệng bà ra không?”
Từ trước tới nay Đỗ Hiểu Hồng chưa bao giờ bị người ta mắng như vậy, bà ta lập tức sửng sốt. Sau khi phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt xem kịch vui của Tô Nhuyễn, trong lòng vô cùng khó chịu nhưng vẫn phải nở nụ cười gượng gạo, lắp bắp nói đùa: “Cục… Cục trưởng Võ, ngài nói gì vậy, ngài đang bao che cho cháu dâu đấy ư?”
“Bao che cái con khỉ gì! Tao đ mẹ cả nhà mày!” Đột nhiên Võ Đại Minh nổi giận lôi đình, trực tiếp ném hộp t.h.u.ố.c lá trong tay vào mặt Đỗ Hiểu Hồng, sải bước tới túm chặt cổ áo bà ta. Tay còn lại bóp chặt quai hàm Đỗ Hiểu Hồng, gằn giọng hung tợn: “Mày không nghe thấy lời tao vừa nói à? Có muốn tao lập tức xé nát cái miệng thối này của mày ra không?”
Đỗ Hiểu Hồng bị dọa cho chảy nước mắt, hoảng loạn túm lấy tay Võ Đại Minh đang siết chặt cổ áo mình, lắp bắp cầu xin tha.
Lúc này Tô Văn Sơn mới phản ứng lại, ông ta vội vàng bước tới kéo Võ Đại Minh ra: “Lão Võ, lão Võ, ông làm sao vậy? Có chuyện gì cứ từ từ nói chuyện, có gì cứ bình tĩnh.”
Võ Đại Minh hậm hực buông Đỗ Hiểu Hồng ra, đối phương theo quán tính lùi về sau hai bước, té ngã trên đất, chắc cả đời chưa bao giờ thảm hại đến mức này.
Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh vội vàng đỡ bà ta dậy. Tô Văn Sơn thì che trước mặt Võ Đại Minh: “Cục trưởng Võ. Sao ngài lại tới đây?”
Tô Nhuyễn thản nhiên nhìn Đỗ Hiểu Hồng đang chật vật dưới đất, rồi mới từ tốn nói: “Không phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi à? Tôi có hẹn với người ta ở đây.”
Tô Văn Sơn sửng sốt, không thể tin nổi, nhìn Tô Nhuyễn: “Con hẹn Cục trưởng Võ?”
“Sao hả?” Lúc này Tô Nhuyễn mới quay đầu lại nhìn ông ta: “Có vấn đề sao?”
Võ Đại Minh nhìn Tô Nhuyễn, vẻ mặt càng dữ tợn hơn, ánh mắt hung ác như hận không thể xé xác cô ra thành trăm mảnh, nhưng miệng lại phối hợp nói: “ Đúng thế, Tô Nhuyễn hẹn tôi tới đây, để xử lý cái chuyện tày trời mà thằng con trời đánh nhà tôi gây ra.”
Vừa dứt lời, Võ Đại Minh quay ra cửa, một tay kéo người bên ngoài vào phòng, hung hăng đẩy mạnh về phía trước: “Còn trốn tránh cái gì nữa, cút qua đây cho tao, mau xin lỗi người ta!”
Một bóng người lảo đảo, co rúm lại như quả cầu thịt, bổ nhào vào trong phòng, đập thẳng vào bàn, tạo ra một lực đẩy mạnh mẽ. Tô Văn Sơn nhanh nhẹn tránh kịp, còn Đỗ Hiểu Hồng vừa được đỡ ngồi lại bàn và hai mẹ con Tô Thanh Thanh đều bị cạnh bàn đập mạnh vào đùi, lập tức đau đến mức mặt mày trắng bệch.
Tô Nhuyễn suýt chút nữa cũng bị vạ lây, nhưng cô còn chưa kịp né tránh, đã cảm nhận được một bàn tay nhanh chóng kéo chiếc ghế cô đang ngồi sát vào xe lăn. Vì quán tính, suýt chút nữa cả người cô đã đè nặng lên chân đau của đối phương, may mắn là Lộc Minh Sâm kịp thời dùng tay còn lại giữ cô lại, trầm giọng hỏi: “Em không sao chứ?”
Tô Nhuyễn mỉm cười: “Không sao.” Sau đó ánh mắt chuyển về phía Võ Đại Minh.
Võ Đại Minh chẳng thèm để ý đến sự hỗn loạn vừa do mình gây ra, ngược lại tiếp tục hung hăng đạp thêm một cái vào Võ Thắng Lợi đang quỳ một chân trước bàn, quát lớn: “Đồ chó má này, mày còn không biết phải nói gì à?”