Võ Thắng Lợi đau đớn rên lên một tiếng, lúc này mới ngẩng khuôn mặt bầm tím sưng vù lên. Hiển nhiên hắn đã bị dạy cho một bài học nhớ đời, không còn chút hung hăng ngang ngược nào nữa, mà hèn mọn như một con ch.ó mất chủ, van xin Tô Nhuyễn tha thứ: “Tô Nhuyễn, xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi! Tất cả là lỗi của tôi, tôi đáng chết, sau này tôi không bao giờ dám nữa! Xin cô tha cho tôi đi!”
“ Tôi hứa sẽ không làm phiền cô nữa, không, tôi hứa tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Nếu không thì… thì cứ để bác trai đánh gãy chân tôi!”
Võ Đại Minh lại nhấc chân lên, hung hăng đạp thêm một cú vào Võ Thắng Lợi. Võ Thắng Lợi co rúm người trên mặt đất, rên rỉ khóc lóc xin tha: “Bác trai, bác trai, cháu biết lỗi rồi, cháu không dám nữa, hu hu… Cháu thật sự không dám nữa đâu …”
Lúc này ngay cả ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đang theo dõi cuộc "thanh trừng" này cũng sợ đến mức mặt mày biến sắc, vội vàng tránh xa hơn nữa.
Còn Tô Nhuyễn thì vẫn dựa vào xe lăn của Lộc Minh Sâm, bình thản dõi theo cảnh tượng trước mắt, trên mặt không một chút gợn sóng cảm xúc nào.
Võ Đại Minh đạp thêm năm sáu cái nữa mới nguôi ngoai phần nào. Ông ta ngẩng đầu hỏi Tô Nhuyễn: “Đã hả giận chưa? Nếu chưa, tôi có thể trói nó lại rồi đánh tiếp.”
“Chừng nào cháu nói đã hả giận, khi đó tôi mới ngừng tay, đảm bảo sẽ không nương tay đâu.”
Lúc này Tô Nhuyễn mới nói: “Thôi được rồi, thế là đủ rồi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
Võ Đại Minh lại đá Võ Thắng Lợi một cái: “Đã nghe thấy chưa? Còn không mau bò dậy, cút đi, đừng đứng ở đây chướng mắt mọi người.”
Võ Thắng Lợi co rúm người, vội vàng bò dậy rồi nhanh chóng chuồn mất.
Lúc này Tô Văn Sơn mới nghi hoặc hỏi: “Lão Võ, ông làm vậy là…”
“Ông không thấy à, giải quyết chuyện của thằng cháu trai tôi đây này.” Võ Đại Minh đáp: “Trước đó tôi xử lý không kịp thời, tất cả là lỗi của tôi cả.”
“Lão Tô, ông yên tâm, tôi đảm bảo sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này, sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của con gái ông dù chỉ là một chút nào.”
Nói xong, ông ta lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ra, để Tô Nhuyễn và tất cả những người có mặt ở hiện trường nhìn rõ, sau đó gần như đầy sát khí, ông ta dùng bật lửa đốt nó thành tro bụi ngay trước mắt mọi người. Rồi quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Còn về danh tiếng của cháu ở vùng huyện, cháu không cần lo lắng.”
“Lý Hoa, kẻ đã chống lưng, tiếp tay cho thằng nhóc đó đã bị đuổi việc rồi, căn hộ của cô ta cũng đã bị đơn vị công tác tịch thu. Trong vòng ba ngày, cô ta sẽ phải buộc phải cút về quê.”
“Còn cả bọn bạn du côn của cái tên súc sinh ấy nữa, tôi đã trói tất cả lại đưa đi diễu phố khắp thị trấn rồi. Bọn chúng từng đi những đâu, tôi bắt bọn chúng phải quay lại những nơi từng gây rối đó đi lại ba vòng, đảm bảo cho toàn bộ người dân thị trấn đều phải tận mắt chứng kiến.”
“Sau này, tuyệt đối sẽ không còn ai dám lắm miệng nhắc tới chuyện đó nữa.” Võ Đại Minh trừng mắt nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Hồng cùng hai mẹ con Tô Thanh Thanh, giọng nói lạnh lùng: “Nếu cháu nghe thấy ai còn dám nói lung tung, cứ nói thẳng với chú, Võ Đại Minh này sẽ khiến chúng câm như hến, đảm bảo không dám hé răng nửa lời.”
Nhớ tới cú đánh vừa rồi, Đỗ Hiểu Hồng không kìm được run rẩy cầm cập. Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai cũng bị dọa cho mặt mày trắng bệch, theo bản năng lắc đầu lia lịa.
Đột nhiên, Lộc Minh Sâm lên tiếng: “Ở huyện đã làm sáng tỏ rồi, nhưng có vẻ người ở đây vẫn còn mù mờ.”
Anh nhìn về phía ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương, tiếp lời: “Hay là cục trưởng Võ giải thích cặn kẽ cho ông nội và bác gái tôi một phen. Nếu không, bọn họ cứ khăng khăng nói Tô Nhuyễn là người con gái không đoan chính, đã qua một đời chồng, vì chuyện này mà tiền lễ hỏi cũng không muốn bỏ ra.”
Anh khẽ thở dài: “Nhà họ Tô cũng cảm thấy cô ấy đã làm chuyện gì đó với Võ Thắng Lợi, nên của hồi môn cũng chẳng buồn cho, muốn Tô Nhuyễn tay trắng ra đi, một đồng cũng không có, phải về nhà chồng.”
Mấy chữ “Một phân tiền cũng không có ” được anh cố ý nhấn mạnh.
Nghĩ tới tờ giấy đăng ký kết hôn giả và tờ ủy quyền trong tay Tô Nhuyễn, mặt Võ Đại Minh lại càng thêm dữ tợn, mắt đỏ ngầu tơ máu, tay nắm chặt thành nắm đấm, sải bước đến trước mặt ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương. “Ông Lộc, nhà ông cứ yên tâm đi, người con gái như Tô Nhuyễn, thằng súc sinh nhà tôi không có cửa mà trèo cao, ngay cả một sợi tóc cô bé cũng chưa chạm tới.”
“Càng khỏi phải bàn tới chuyện người đã cũ hay một đời chồng gì đó.”
“Bịa đặt là phạm pháp đấy!” Ông ta nhìn thẳng vào Lâm Mỹ Hương, giọng nói đầy uy hiếp: “Nếu còn bịa đặt, biết đâu ngày nào đó, chính cô cũng bị người ta đồn thành kẻ lẳng lơ, đã qua một đời chồng thì sao?”
Sắc mặt Lâm Mỹ Hương trắng bệch. Vừa rồi đã tận mắt chứng kiến tên côn đồ này ra tay không chút nương tay với Đỗ Hiểu Hồng, bà ta tin chắc Võ Đại Minh sẽ làm thật. Ông cụ Lộc cũng kinh hãi đến mức run bần bật, vội vàng gật đầu lia lịa.
Võ Đại Minh hỏi nhẹ nhàng: “Lễ hỏi người ta đòi bao nhiêu thì cứ cho bấy nhiêu, đứa cháu dâu này đáng từng đồng.”
Lâm Mỹ Hương không thể nào hiểu nổi, vì sao Võ Đại Minh lại bảo vệ Tô Nhuyễn như vậy. Những lời uy h.i.ế.p này, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói, tựa như chỉ cần bọn họ không nghe theo, ông ta sẽ sẵn sàng g.i.ế.c người vậy. Lâm Mỹ Hương vội vàng gật đầu: “Biết rồi, biết rồi!”
Tô Nhuyễn nhướng mày, thầm nghĩ: À? Võ Đại Minh còn có công dụng thần kỳ này sao?