Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 121: Rốt cuộc mày đã làm gì

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Võ Đại Minh lại quay sang nhìn Tô Văn Sơn: “Này, lão Tô, ông không định chuẩn bị của hồi môn cho con gái ông sao?”

Gương mặt ông ta đầy vẻ hung tợn, cứ như chỉ cần Tô Văn Sơn dám thốt ra một chữ “Không”, ông ta sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.

Giữa trán Tô Văn Sơn lấm tấm mồ hôi lạnh: “Làm gì có chuyện đó?”

Võ Đại Minh vẫn không buông tha: “Vậy định cho bao nhiêu?”

Tô Văn Sơn hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao Võ Đại Minh lại bảo vệ Tô Nhuyễn như vậy, chỉ có thể gượng gạo đáp: “Chuyện này chúng tôi còn chưa thương lượng đâu ra đấy với nhà họ Lộc. Đây là chuyện riêng trong nhà tôi, Lão Võ, ông xen vào chuyện này làm gì?”

“Đương nhiên phải quan tâm rồi.” Lộc Minh Sâm nhàn nhạt nói: “Không phải nhà ông muốn gả Tô Nhuyễn vào Võ gia sao? Cục trưởng Võ làm sao có thể không quan tâm?”

Mí mắt Võ Đại Minh giật liên hồi, ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Văn Sơn: “Không được! Tôi đã nói rồi, cái thằng súc sinh nhà tôi không có cửa trèo cao đâu! Ông vẫn nên bàn chuyện tử tế với nhà họ Lộc đi! Tuyệt đối đừng bao giờ nghĩ tới cái Võ gia này nữa.”

“Thế nhưng, dù sao cũng là do cái thằng oắt con vô tích sự nhà tôi gây chuyện, mới ảnh hưởng đến Tô Nhuyễn. Để đề phòng người khác lôi chuyện này ra nói, tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”

Sau đó, ông ta liếc nhìn Lâm Mỹ Hương một cái, hỏi: “Chẳng phải nhà họ Lộc đã đồng ý lo liệu lễ hỏi đúng lẽ sao? Nhà bà còn băn khoăn điều gì, cứ việc nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Sắc mặt hai người nhà họ Lộc tối sầm lại. Nhìn dáng vẻ này, có vẻ đối phương thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này.

Với địa vị của mình, nhà họ Lộc vốn không cần sợ Võ Đại Minh, nhưng vì vừa rồi sau khi vào phòng, ông ta quá mức điên tiết, bây giờ còn ra sức bảo vệ Tô Nhuyễn hơn cả Tô Văn Sơn. Dù sao đối phương cũng là cục trưởng công an, nếu muốn gây khó dễ, ông ta có thể dễ dàng tìm ra cả tá lý do.

Tô Văn Sơn cũng ngờ vực không thôi, không thể nghĩ ra vì sao Võ Đại Minh lại che chở Tô Nhuyễn đến vậy.

Thấy đối phương không nói lời nào, Võ Đại Minh nheo mắt nhìn Lâm Mỹ Hương, ánh mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm: “Sao hả? Hay là nhà họ Lộc còn chỗ nào chưa làm Tô Nhuyễn hài lòng?”

Lâm Mỹ Hương giật nảy mình, vội vàng nói: “Không có, không có! Nhà họ Lộc chúng tôi đã làm con bé hài lòng rồi, là do nhà họ Tô!”

“Là nhà họ Tô không muốn cho con bé của hồi môn, còn muốn nuốt hết tiền lễ hỏi nhà chúng tôi cho con bé.”

Võ Đại Minh liếc mắt nhìn Tô Văn Sơn một cái, hỏi thẳng Tô Nhuyễn: “Nhà họ Lộc cho bao nhiêu tiền lễ hỏi? Bà ta nói thật chứ?”

Tô Nhuyễn thản nhiên đáp: “Nhà họ Lộc cho một vạn chín nghìn tám tiền lễ hỏi, dì Đỗ nói phải giữ lại một vạn ba mua đàn dương cầm cho Tô Điềm Điềm, hai ngàn đăng ký lớp năng khiếu cho Tô Minh Phong…”

Võ Đại Minh không thể tin vào tai mình, quay phắt đầu lại: “Tô Văn Sơn, cả huyện này đều nói ông là chính nhân quân tử, ông làm quân tử kiểu gì thế? Đến tôi còn chẳng coi trọng con gái đến thế, nhưng cũng không đối xử hà khắc với nó đến mức này.”

“Ông đúng là không biết xấu hổ! Ông dám làm như vậy, Lý Mai Hoa có thể chọc gãy cột sống của ông đấy, ông có tin hay không?”

Tô Nhuyễn khẽ cười: “Đương nhiên là người khác sẽ không biết rồi, nếu không ngài cho rằng vì sao cái tên Võ Thắng Lợi kia lại bị tôi ‘dắt mũi’ đến thế?”

“Có anh ta, dù tôi không mang theo một cắc tiền của hồi môn nào về nhà chồng, vẫn phải cảm động đến rớt nước mắt, đúng không nào?”

Võ Đại Minh không phải kẻ ngốc, ngược lại, ông ta là cục trưởng cục công an, bản thân vốn chẳng phải dạng vừa, đã từng chứng kiến những chuyện ghê tởm nhiều hơn bất kỳ ai ở đây, nên lập tức xâu chuỗi được mọi chuyện.

Cơn thịnh nộ trong lòng ông ta lại một lần nữa bùng lên, như một giọt nước lạnh rơi vào chảo dầu đang sôi sùng sục.

Ông ta vẫn luôn cho rằng cái thằng ngu xuẩn Võ Thắng Lợi kia vô tình gặp phải Tô Nhuyễn, mới tự rước tai họa lớn như vậy, nào ngờ, cháu mình lại bị người ta cố ý gài bẫy!

Nghĩ tới Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng vì muốn chiếm của hồi môn của Tô Nhuyễn đã lợi dụng Võ Thắng Lợi, khiến ông ta vô duyên vô cớ mất trắng hơn hai mươi vạn, còn phải đau đầu đối phó với những phiền toái ùn ùn kéo đến sắp tới. Đột nhiên Võ Đại Minh cảm thấy vô cùng tức giận, ông ta bước về phía trước, túm chặt cổ áo Tô Văn Sơn, giáng thẳng vào mặt lão một cú đ.ấ.m như trời giáng: “Cái đồ mặt người dạ thú, vẻ ngoài nho nhã mà lại làm ra chuyện còn thua cả cầm thú! Tô Văn Sơn, hôm nay ông đây phải đánh c.h.ế.t mày!”

Tô Văn Sơn chưa từng nghĩ Võ Đại Minh lại ra tay thẳng thừng như vậy. Bị đè sấp xuống bàn, lão ta hoàn toàn đơ người. Bà cụ Tô và Đỗ Hiểu Hồng thấy thế kinh hô thành tiếng, vội vàng chạy tới can ngăn.

“Dừng tay mau!” Bà cụ Tô thở dốc hổn hển: “Cục trưởng Võ, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Cần gì phải động tay động chân! Nếu con trai tôi mà có mệnh hệ gì, tôi nhất định không để yên cho cậu đâu!”

Võ Đại Minh cười khẩy: “Cần nhà bà không để yên cho tôi chắc? Tôi còn chưa xong chuyện với nhà bà đâu!” Dứt lời, anh ta lại tung một cú đ.ấ.m nữa vào Tô Văn Sơn.

Bà cụ Tô sợ hãi kêu lên, vội vàng chạy đến xem xét tình hình của Tô Văn Sơn, rồi quay đầu nhìn Tô Nhuyễn vẫn đang sững sờ tại chỗ, giận dữ quát: “Con nhỏ c.h.ế.t tiệt kia, rốt cuộc mày đã làm cái quái gì vậy?”

“Sao mày lại hãm hại cha mình như vậy hả?” Bà cụ tức giận đến đỏ mặt tía tai: “ Đúng là đồ vô ơn giống hệt con mẹ mày, biết thế tao đã không bảo cha mày xen vào mấy cái chuyện lằng nhằng này rồi!”

Tô Nhuyễn vừa lấy lại tinh thần, định đứng dậy thì nghe thấy những lời đó, cô lại ngồi phịch xuống ghế. Lộc Minh Sâm quay đầu liếc nhìn cô một cái.

Võ Đại Minh nghe thấy lời bà cụ nói, liền nhếch mép mỉa mai: “Ồ, hóa ra Tô Nhuyễn là cái bao trút giận của nhà bà sao, có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu con bé à? Ha, bán con bé cũng bán đúng lý hợp tình, chẳng trách con bé lại làm ra chuyện điên rồ như vậy.”

Bà cụ Tô nhíu mày: “Con bé làm chuyện điên rồ gì?”

Tô Văn Sơn cũng ôm mặt nhìn qua, cuối cùng cũng hỏi được điều mình muốn hỏi, giọng điệu chất vấn: “Rốt cuộc mày đã làm gì?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 121: Rốt cuộc mày đã làm gì