“Không có gì.” Tô Nhuyễn vừa nói được nửa câu, liền cảm thấy có thứ gì đó chạm vào tay mình. Cô cúi đầu nhìn xuống, lập tức trông thấy một viên kẹo sữa đã được bóc vỏ. Chàng trai đưa kẹo cho cô vẫn giữ vẻ mặt lười biếng quen thuộc, như thể tình cờ có được một viên kẹo mà không biết giấu vào đâu nên đành đưa cho cô vậy.
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, chút buồn bực vừa dâng lên trong lòng cũng tan biến.
Cô nhận lấy viên kẹo, sau đó mới chậm rãi nói với Tô Văn Sơn: “ Tôi chỉ khiến Võ Thắng Lợi quyên góp hai mươi vạn tệ cho khu vực thiên tai…”
Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt hung dữ của Võ Đại Minh lại vặn vẹo, nắm tay anh ta siết chặt: “Lá gan của con nhóc này không nhỏ chút nào đâu.”
“Cái, cái gì?” Tô Văn Sơn cho rằng mình nghe lầm: “Mày nói mày đã làm gì?”
“Ông quá lời rồi.” Tô Nhuyễn ngậm viên kẹo sữa vào miệng, trả lời Võ Đại Minh trước.
Sau đó, cô mới chậm rãi nói với Tô Văn Sơn: “ Tôi đã khiến Võ Thắng Lợi vay hai mươi vạn tệ và quyên góp cho khu vực thiên tai.”
Nói xong, cô móc tờ báo được gấp gọn trong túi ra, đặt lên bàn: “Vì cha nói mình không giải quyết được vấn đề của Võ Thắng Lợi, nên con đành phải tự mình nghĩ cách.”
“ Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, phía trước có Võ Thắng Lợi, phía sau lại có mọi người chặt đứt đường lui, con hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.”
“Vì thế, con đã nghĩ, so với việc để cha bán con đi, chi bằng con tự bán mình còn hơn.”
“Hai mươi vạn tệ.” Cô đẩy tờ báo về phía Tô Văn Sơn: “Bán được giá cao hơn cha bán phải không?”
“Con cảm thấy số phận của Tô Nhuyễn này, ít nhất cũng phải đáng giá chừng đó.”
Bà cụ Tô ngơ ngác nhìn cô, sắc mặt hơi trắng bệch, há miệng muốn nói gì đó nhưng hình như lại không biết nên nói gì.
Tô Văn Sơn không để ý tới lý do Tô Nhuyễn đưa ra, lập tức giật lấy tờ báo cúi đầu xem. Căn bản không cần tìm kiếm, tiêu đề cực lớn “Cán bộ cảnh sát nhân dân ăn mặc cần kiệm, quyên góp khoản tiền lớn cho khu vực thiên tai phía nam” đã đập thẳng vào mắt anh ta.
Bài báo về chuyện này chiếm gần nửa trang, Tô Văn Sơn vừa lướt mắt đã thấy ngay bức ảnh Võ Thắng Lợi đứng giữa cả đống tiền, cả người ông ta lập tức sững sờ. Kèm theo đó là những dòng tít nhỏ ca ngợi xuất thân danh giá của Võ Thắng Lợi, sự ưu tú của gia tộc họ Võ, và truyền thống quyên góp cứu trợ vùng thiên tai của họ…
Tô Văn Sơn toát mồ hôi lạnh. Đã lăn lộn trong chính trường mấy năm, ông ta chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay những hiểm họa ẩn sau vẻ hào nhoáng này, chưa kể khoản hai mươi vạn kia …
Đỗ Hiểu Hồng thấy ông ta biến sắc, vội giật phắt tờ báo.
Tô Văn Sơn lo lắng ra mặt, liếc nhìn Võ Đại Minh, không dám tin vào sự thật: “Chuyện cho vay nào lại dễ dàng thế? Ai đời lại cho một đứa con gái như nó vay số tiền lớn đến vậy!”
“Hay là vay nặng lãi?” Tô Văn Sơn gắng gượng nặn ra nụ cười: “Cái này là phạm pháp, Cục trưởng Võ có thể cho người bắt hắn lại ngay!” Giọng ông ta đầy vẻ mong chờ.
Đáng tiếc, Tô Nhuyễn đã thẳng thừng dập tắt mọi hy vọng của ông ta: “Ông chủ Đỗ là một chủ nợ tư nhân hoạt động hợp pháp.”
Cô liếc nhìn Võ Đại Minh một cái, nhẹ giọng hỏi: “Có thể kiếm được hai mươi vạn trong vòng hai ngày, lại còn ung dung mang đến tòa soạn báo mà không gặp rắc rối nào, ngài nghĩ người như vậy là một người bình thường sao?”
Quả nhiên, sắc mặt Võ Đại Minh tối sầm lại. Chuyện này ngay cả ông ta cũng không thể làm được, chứng tỏ thế lực của đối phương không hề tầm thường. Ông ta vô thức đưa tay ra sau lưng, xem ra con đường mà ông ta định đi đã bị chặn đứng rồi.
“Còn vì sao con lại vay được tiền…” Tô Nhuyễn khẽ nhếch môi cười, đầu lưỡi khẽ đẩy viên kẹo sữa trong miệng: “Đương nhiên là nhờ vào thân phận của Cục trưởng Võ và Võ Thắng Lợi rồi.”
“Có giấy đăng ký kết hôn với Võ Thắng Lợi, chẳng phải con là vợ hợp pháp của anh ta sao? Vậy thì việc con vay được tiền là chuyện hiển nhiên thôi.”
Sắc mặt Võ Đại Minh lập tức méo mó khó coi, cuối cùng mọi người cũng hiểu vì sao ông ta lại kịch liệt phủ nhận mối quan hệ giữa Tô Nhuyễn và Võ Thắng Lợi đến vậy.
Cái giá phải trả cho tờ giấy đăng ký kết hôn kia quá đắt, đến nỗi dù cả nhà họ Lộc và nhà họ Tô có dốc hết gia tài cũng không thể gánh vác nổi.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Tô Nhuyễn tiếp tục rút ra giấy đăng ký kết hôn và giấy ủy quyền, đặt lên bàn, cười khẩy nói: “Lần trước Võ Thắng Lợi đến, ông chủ Đỗ đã kiểm tra kỹ lưỡng mọi giấy tờ. Võ Thắng Lợi còn đích thân ký vào tờ giấy ủy quyền này ngay trước mặt ông ấy … Thế nên, chỉ cần tờ giấy đăng ký kết hôn này còn hiệu lực, tôi vẫn có thể vay thêm hàng chục vạn nữa bất cứ lúc nào.”
“Cô dám!” Khóe mắt Võ Đại Minh đỏ ngầu như muốn nứt ra, cuối cùng ông ta không kìm được mà lộ rõ vẻ hung ác, lao nhanh đến định giật lấy hai thứ kia từ tay cô.
Lộc Minh Sâm đẩy xe lăn tiến lên, nghiêng người che chắn trước mặt Tô Nhuyễn, mí mắt khẽ nâng, lười nhác nói: “Cục trưởng Võ, xin hãy giữ bình tĩnh.”
Võ Đại Minh trừng mắt nhìn anh đầy sát khí, nhưng vẻ hung tợn mà ông ta vốn dùng để hù dọa người khác lại chẳng hề có tác dụng với chàng trai trẻ đang ngồi trên xe lăn. Anh vẫn thản nhiên tựa lưng vào ghế, như thể Võ Đại Minh chỉ là một con kiến bé nhỏ chẳng đáng bận tâm.
Mặt Võ Đại Minh tái mét, đột ngột rút khẩu s.ú.n.g lục giấu sau lưng ra, chĩa thẳng vào Lộc Minh Sâm, gằn giọng: “Tô Nhuyễn, chuyện rắc rối do Võ Thắng Lợi gây ra, tôi sẽ dàn xếp cho cô. Tiền lễ hỏi và của hồi môn tôi cũng có thể lo liệu, nhưng về hai mươi vạn này, cô không nghĩ mình nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng sao?”