Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 123: Muốn tôi trả lại sao?

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, không ai bảo ai mà đồng loạt lùi về phía sau. Ông cụ Lộc và Tô Văn Sơn đồng thanh lớn tiếng quát: “Cục trưởng Võ! Ông bình tĩnh chút! Đừng có làm càn!”

Miệng nói thế nhưng không ai dám xông lên phía trước.

Tô Nhuyễn cũng bị dọa cho giật mình, toan đứng dậy thì nghe thấy Bùi Trí Minh đang ngồi cạnh cô khẽ bật cười, như thể vừa gặp phải chuyện gì đó vô cùng hài hước.

Ngay sau đó, Tô Nhuyễn cảm nhận được bàn tay Lộc Minh Sâm đè nhẹ cô lại. Tay kia của anh nhanh chóng vươn tới chiếc nạng bên cạnh, cung lên một đường vòng cung, trực tiếp giật lấy khẩu s.ú.n.g trong tay Võ Đại Minh. Sau đó, khẩu s.ú.n.g theo chiếc nạng quay về nằm gọn trong tay Lộc Minh Sâm.

Không ai kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy bàn tay Lộc Minh Sâm đang cầm s.ú.n.g xoay nhẹ hai vòng, rồi ngay lập tức, khẩu s.ú.n.g biến thành một đống linh kiện rời rạc rơi xuống đùi anh.

Sắc mặt Võ Đại Minh thay đổi trắng bệch, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, chỉ có Bùi Trí Minh vẫn giữ vẻ mặt hiển nhiên.

Tô Nhuyễn:……

Trời ạ, ngầu bá cháy.

Cô không thể kém cạnh được!

Tô Nhuyễn cười tủm tỉm nói: “Cục trưởng Võ không cần căng thẳng như vậy.”

“Hai thứ này chỉ là một phần bảo đảm cho tôi mà thôi. Đợi tôi kết hôn thuận lợi, hoặc là một năm sau giấy ủy quyền hết hiệu lực, đương nhiên tôi sẽ không thể tiếp tục vay được nữa.”

“Còn hai mươi vạn kia …” Cô thả lỏng người, tựa lưng vào ghế ngồi, bình tĩnh nhìn ông ta: “Ngài chắc chắn muốn tôi trả sao?”

“Nếu ngài chắc chắn, tôi có thể trả.”

Đỗ Hiểu Hồng đã đọc xong bài báo, nghe thấy thế lập tức kinh hãi: “Mày trả kiểu gì? Mày lấy đâu ra mà trả? Còn không phải dựa vào cha mày sao?”

“Nó đang cố tình đấy!” Bà ta quay sang Tô Văn Sơn, tức điên người, nói: “Nó muốn trả thù ông vì dùng Võ Thắng Lợi ép nó!”

Võ Đại Minh lập tức nhìn về phía Đỗ Hiểu Hồng, sắc mặt Tô Văn Sơn cũng thay đổi. Anh ta hung hăng giơ tay cho bà ta một cái tát: “Bà câm miệng cho tôi! Bớt ở đây nói hươu nói vượn! Ai ép con bé?”

Đỗ Hiểu Hồng lại không chịu ngậm miệng. Nếu để nhà họ Tô gánh trên lưng cục nợ hai mươi vạn này, bọn họ xong đời rồi! Đừng nói tới đàn dương cầm cho con gái bà ta, ngay cả trung học Thánh Đức sợ là cũng không thể tiếp tục…

“Tô Văn Sơn, đứa con gái này của ông đúng là kẻ vô ơn. Chỉ vì hai vạn đồng hồi môn kia mà nó muốn ép nhà họ Tô chúng ta vào chỗ chết! Đúng là không có đứa nào tàn nhẫn độc ác như nó.”

Tô Văn Sơn nhìn chằm chằm vào Tô Nhuyễn, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn nào đó.

Tô Nhuyễn trợn trắng mắt, nhếch mép khinh thường: “Yên tâm, tôi không trơ trẽn như mấy người đâu. Chuyện do tôi gây ra tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Cô nhìn về phía Võ Đại Minh, tiếp tục hỏi: “Cục trưởng Võ, ông chắc chắn muốn tôi trả lại sao? Chỉ cần ông nói chắc chắn, hai mươi mấy vạn này tôi sẽ nhận ngay, tuyệt đối không chút do dự.”

Ánh mắt trong trẻo của cô ánh lên sự kiên định, hiển nhiên đang nói thật… Nếu cô không móc ra lá thư viết bằng m.á.u kia, có lẽ sẽ càng đáng tin cậy hơn.

Tô Nhuyễn mở tấm vải trắng được gấp gọn gàng ra, cho ông ta nhìn qua. Chữ trên tấm vải được viết bằng m.á.u tươi, nhìn qua thôi đã thấy rợn người rồi.

Võ Đại Minh nhìn rõ nội dung trên đó: Nội dung viết về một cô gái bị cháu trai cục trưởng cục công an ép đến bước đường cùng.

Tô Nhuyễn nhìn biểu cảm sửng sốt của ông ta, nói: “Không phải ngài cho rằng tôi chỉ viết một bản chứ?”

Võ Đại Minh tức đến bật cười: “Cô dùng m.á.u gì viết?”

“Máu gà.” Tô Nhuyễn đáp: “Tìm được chỗ người mổ gà trong chợ bán thức ăn.”

“Cho nên, ngài thật sự không cần phải ngại ngần gì đâu.” Tô Nhuyễn thản nhiên giải thích: “Tuy nói hai mươi vạn này là tiền chuộc mạng tôi, nhưng tôi sẽ không thật sự đi nhảy lầu đâu.”

Bà cụ Tô và Tô Văn Sơn giật mình thốt lên: “Nhảy lầu?”

Tô Nhuyễn liếc xéo họ một cái, nói: “À, lúc ấy khi biết Võ Thắng Lợi tìm tới, tôi đã định kéo Võ Thắng Lợi đi nhảy lầu cùng rồi. Nếu không, tôi lấy đâu ra cái gan lớn thế mà đi vay hai mươi vạn này?”

“ Tôi nghĩ, hai mươi vạn này cứ coi như tiền chuộc mạng tôi đi. Dù cho Tô Nhuyễn tôi có phải chết, thì cũng phải c.h.ế.t cho ra lẽ, để tất cả mọi người đều biết tôi c.h.ế.t oan ức đến nhường nào.”

Sắc mặt Tô Văn Sơn và bà cụ Tô lập tức biến đổi. Nếu Tô Nhuyễn thật sự làm như vậy, người tiêu đời tuyệt đối không chỉ riêng Võ Đại Minh…

Tô Nhuyễn nhìn thấy trên trán Tô Văn Sơn lấm tấm mồ hôi lạnh, cũng thấy buồn cười: “Yên tâm đi, đang yên đang lành, tôi rảnh đến mức muốn c.h.ế.t sao?”

“Hai mươi vạn của cục trưởng Võ cũng dễ dàng chi trả thôi.”

“ Tôi chỉ cần đứng trên tòa nhà cao nhất đại học Đông Lâm, rải bức huyết thư này xuống, nói với mọi người tôi bị dồn vào đường cùng… Chắc chắn sẽ có người trả giúp tôi hai mươi vạn này …”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 123: Muốn tôi trả lại sao?