Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 124: Đứa con gái này khó lường

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn nghiêng đầu, cảm nhận hương sữa nồng đậm trong khoang miệng, sung sướng nheo mắt lại: “Chỉ là, e rằng báo chiều tỉnh Đông Lâm sẽ phải in trên trang lớn hơn nữa, với tiêu đề còn chấn động hơn: “Cảnh sát nhân dân vi phạm pháp luật, vì sao lại lừa đảo chiếm đoạt hai mươi vạn?””

“Đến lúc đó huyện Khai Vân chúng ta sẽ náo loạn cả lên, có lẽ mọi người sẽ phải khổ sở đối phó với phóng viên tới từ khắp nơi trên cả nước.”

Cô nhìn Võ Đại Minh cười: “Như vậy xem ra, hai mươi vạn này không phải tiền chuộc mạng tôi, mà là mạng của cục trưởng Võ ngài đó!”

“Hình như không chỉ vậy.” Cô ngẫm nghĩ, rồi nói tiếp: “Lần trước cục trưởng Võ ngài lên báo thị trấn Hoắc Tây, sau đó không lâu liền thăng chức lên làm cục trưởng cục công an. Lần này tiếng tăm lẫy lừng như vậy, ngay cả tòa soạn báo thủ đô cũng phải cử người đến phỏng vấn ngài. Chỉ cần ngài cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói và phong cách làm việc một thời gian ngắn, nếu biết cách tận dụng, biết đâu còn có thể thăng liền vài cấp.”

“Vậy số tiền này không chỉ có thể mua mạng, còn có thể mua chức tước nhỉ?” Nói tới đây, mặt cô tỏ vẻ tiếc nuối: “ Tôi thấy, có vẻ mình đã vay hơi ít rồi.”

Mí mắt Võ Đại Minh giật thon thót. Tô Nhuyễn thì thư thả tựa lưng vào ghế, thản nhiên hỏi: “Cục trưởng Võ, ngài chắc chắn muốn tôi trả tiền chứ?”

Võ Đại Minh bình tĩnh nhìn Tô Nhuyễn, một lúc lâu sau, đột nhiên cười nói với Tô Văn Sơn: “Lão Tô, con gái ông quả nhiên khó lường!”

“Nếu tôi có đứa con gái như vậy, e là nằm mơ cũng phải bật cười, sẽ cung phụng nó như bà hoàng, muốn gì được nấy.”

Mặt Tô Văn Sơn đỏ lên, không biết nghĩ tới điều gì.

“ Nhưng mà…” Võ Đại Minh đột ngột đổi giọng: “Chuyện này là do cái thằng súc vật nhà tôi gây sự với Tô Nhuyễn trước. Dù bị nó làm cho khốn đốn, tôi cũng chấp nhận.”

“ Nhưng món nợ giữa chúng ta, tôi cảm thấy vẫn nên tính toán sòng phẳng.”

Tô Văn Sơn lập tức căng thẳng: “Nợ gì?”

“Thôi đừng giả ngây nữa.” Võ Đại Minh không làm gì được Tô Nhuyễn, nhưng đối với Tô Văn Sơn thì không cần khách sáo: “Vợ ông vừa chính miệng nói, vì muốn ép Tô Nhuyễn, ông mới dẫn Võ Thắng Lợi tới trước mặt con bé, phải không?”

Đương nhiên là Tô Văn Sơn phủ nhận: “Sao có thể? Con bé là con gái tôi, dù tôi có giận nó, cũng không thể làm ra chuyện này!”

Võ Đại Minh cười mỉa: “Cái loại người tệ hơn cả súc vật tôi đã thấy nhiều rồi. Ông cũng chẳng phải cá biệt gì, cũng chỉ tầm tầm như vậy thôi, có gì là không có khả năng.”

Vân Chi

“ Tôi cũng không vu oan cho ông.” Võ Đại Minh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, gầm lên: “Thằng chó c.h.ế.t tiệt kia, lăn ngay vào đây!”

Võ Thắng Lợi co rúm người lầm lũi bước vào phòng, đến một cái liếc nhìn Tô Nhuyễn cũng không dám. Vừa rồi chính tai anh ta nghe thấy, cô gái kia từng có ý định kéo anh ta cùng nhau nhảy lầu… Một suy nghĩ rùng mình.

Võ Đại Minh lạnh giọng hỏi: “Mày quen biết Tô Nhuyễn thế nào? Nhớ kỹ lại xem những chuyện đã xảy ra, từng li từng tí một cho tao. Rốt cuộc có phải có kẻ cố tình giăng bẫy mày không?”

Lời ông ta nói có ý dẫn dắt, hiển nhiên là muốn tìm nơi trút giận, mà nào ngờ, đó lại chính là sự thật hiển nhiên.

Tô Thanh Thanh chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ bị Tô Nhuyễn vạch trần theo cách này, nên lúc ấy cô ta hoàn toàn không kịp che giấu bất kỳ điều gì.

Thấy Võ Thắng Lợi sắp mở miệng, tai họa sắp ập xuống đầu, cô ta vội vã cắt lời: “Cháu đi vệ sinh.”

Võ Đại Minh cười khẩy một tiếng, trực tiếp kéo một chiếc ghế ra, ngồi chễm chệ chắn ngang lối ra cửa: “Cho đến khi tôi đây làm rõ mọi chuyện, không một ai được phép ra khỏi căn phòng này.”

Liêu Hồng Mai sốt sắng nói: “Cục trưởng Võ, người ta có việc cấp bách…”

“Vậy thì cứ gấp trong quần đi!” Võ Đại Minh gắt.

“Cô ta muốn chạy thôi!” Võ Thắng Lợi nhanh nhảu tiếp lời, chỉ thẳng: “Chính là cô ta! Chính cô ta đã dắt cháu đi làm quen với bạn Tô… bạn Tô ấy mà.” Đến cả cái tên Tô Nhuyễn anh ta cũng chẳng dám nhắc đến.

Cuối cùng anh ta cũng vớ được cái cớ thoái thác trách nhiệm, lập tức hận không thể đổ hết gáo nước bẩn lên đầu Tô Thanh Thanh: “Cháu đã sớm nghi ngờ rồi, tự dưng không dưng cô ta lại té lăn quay trước mặt cháu, đã thế còn cứ nằm đó không chịu đứng dậy, hết lần này đến lần khác cười tủm tỉm với cháu, rồi còn nằng nặc đòi mời cháu đi ăn.”

“Dọc đường đi cô ta cứ thao thao bất tuyệt kể với cháu về bạn Tô… bạn Tô ấy, nói cô ấy xinh đẹp thế nào, học giỏi thế nào… Sau đó dẫn cháu tới quán cơm, cháu mới gặp được bạn Tô ở đó.”

“Cô ta cố ý làm vậy, cố ý muốn cháu làm phiền bạn Tô!”

“Còn Đỗ Hiểu Hồng nữa, bà ta cũng nhúng tay vào! Chính miệng bà ta nói, nếu cháu có thể chinh phục được bạn Tô… bạn Tô ấy, bà ta sẽ gả cô ấy cho cháu ngay, còn nói cho cháu biết trường bạn Tô đang theo học, để cháu tới tìm cô ấy.”

Võ Đại Minh dùng ánh mắt lạnh lẽo, sắc như d.a.o nhìn về phía Tô Thanh Thanh và Đỗ Hiểu Hồng: “Hai người còn lời nào để biện minh không?”

Tô Thanh Thanh níu c.h.ặ.t t.a.y Liêu Hồng Mai, vừa lùi dần về sau vừa liên tục lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải, cháu không cố ý, chỉ là tình cờ thôi! Cháu không cố ý dụ dỗ anh ấy, là do chính anh ta tự động để ý tới…”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 124: Đứa con gái này khó lường