Mọi việc với ông chủ Đỗ diễn ra thuận lợi đến không ngờ. Võ Đại Minh không chỉ biết co biết giãn, mà còn rất quyết đoán trong công việc. Sau khi xác định không có cách nào lấy lại được hơn hai mươi vạn tệ kia, ông ta dứt khoát nhận khoản nợ, thậm chí còn tìm cách nịnh hót ông chủ Đỗ, nhân cơ hội này mà tiến tới, thiết lập mối quan hệ thân thiết.
Khi Tô Nhuyễn rời đi, Võ Đại Minh và ông chủ Đỗ đã bắt đầu “xưng huynh gọi đệ ” với nhau rồi.
Bùi Trí Minh lái xe, không khỏi cảm thán: “Võ Đại Minh này quả là một nhân tài!”
“ Nhưng tôi thấy cách ông ta làm, có vẻ như thật sự muốn ‘rèn sắt khi còn nóng’ để kiếm lợi cho bản thân.” Bùi Trí Minh thấy hơi khó hiểu: “Chẳng lẽ lúc này ông ta không nên ‘kẹp chặt đuôi mà sống’, nghĩ cách che giấu nguồn gốc của số tiền lớn như vậy sao?”
“Có lẽ là cảm thấy chuyện này không phải chuyện lớn lao gì.” Tô Nhuyễn khẽ hừ một tiếng, cười đáp: “Ngồi trên ngai vàng của ‘vua xứ mù’ đã quá lâu, cứ ngỡ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.”
Nhưng đáng tiếc, khúc dạo đầu cho sự kết thúc của ông ta đã bắt đầu vang lên.
Trong thời đại này, dư luận không thể nắm bắt thông tin và phản hồi nhanh chóng như những thế hệ sau này. Chính vì thế, mỗi khi có chuyện lớn xảy ra, mọi người đều bàn tán xôn xao rất lâu, còn các phóng viên thì truy tìm sự thật vô cùng kỹ lưỡng.
Một khi để bọn họ ngửi thấy mùi gió, vậy thì chắc chắn sẽ bị đào bới đến tận gốc rễ. Hơn nữa...
Bùi Trí Minh nói: “Đội điều tra hình sự thành phố đã cử người đi điều tra rồi, có điều, e rằng không ít người có liên quan đến vụ án này, nên sẽ phải mất một thời gian khá dài.”
Tô Nhuyễn trầm ngâm một lát, rồi bật cười nói: “Cũng tốt. Biết đâu lúc chúng ta kết hôn, nếu gặp phải trở ngại nào đó, vẫn có thể nhờ ông ta giúp đỡ, coi như tận dụng hết giá trị còn sót lại.”
Khi cả hai về đến nhà, Lý Nhược Lan đã đứng đợi sẵn từ lâu. Lộc Minh Sâm ngồi thẳng lưng, thu lại vẻ lười nhác thường ngày, chỉ trong tích tắc đã biến thành một chàng quân nhân đầy chính khí.
Tô Nhuyễn không nhịn được mà cười thầm. Lộc Minh Sâm không để ý tới cô, chấp nhận để Lý Nhược Lan “kiểm duyệt” một hồi, sau đó lấy cớ phải trở về bệnh viện để vật lý trị liệu, từ chối khéo lời mời giữ lại đầy nhiệt tình của bà.
Có điều Lý Nhược Lan cũng đã chuẩn bị từ trước. Tô Nhuyễn dựa theo yêu cầu của mẹ ruột, đưa hai chiếc hộp giữ nhiệt cho họ, thì thầm nói: “Này, đây là cơm dinh dưỡng chứa đầy tình yêu của mẹ vợ tương lai đấy, ăn xong đảm bảo sẽ giảm bớt cái tật sợ mẹ vợ ngay!”
Lộc Minh Sâm:……
Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, Lộc Minh Sâm không kìm được mà giả vờ giơ nạng lên vờ đánh cô. Tô Nhuyễn nhanh nhẹn lùi lại phía sau, cười khúc khích: “Trượt rồi nhé!”
Lộc Minh Sâm nhìn cô với vẻ mặt như thể đang nhìn một kẻ ngốc, quay người lên xe, bỏ lại Tô Nhuyễn vẫn còn đang cười ha hả một mình.
Vừa quay đầu lại, cô đã bắt gặp Lý Nhược Lan đang mỉm cười nhìn mình. Khuôn mặt vốn dày của Tô Nhuyễn cũng không khỏi ửng đỏ. Nhớ lại hành động vừa rồi, cô lập tức ôm mặt xấu hổ. Trời ơi, sao mình lại hành động ấu trĩ đến thế không biết!
Cũng may Lý Nhược Lan không trách mắng gì cô, mà chỉ quan tâm đến kết quả của chuyện hôm nay.
Khi nghe Tô Nhuyễn kể về số tiền lễ hỏi mà cô đã yêu cầu, Lý Nhược Lan sững sờ đến ngây người: “Con nói con đòi bao nhiêu tiền cơ? Nhà họ Lộc mà cũng đồng ý sao?”
“Cứ tham chiếu theo cách nhà họ Tô mà làm thôi. Nhà họ Tô đã điều tra kỹ lưỡng tình hình kinh tế của nhà họ Lộc rồi, cũng đã tham khảo tiêu chuẩn cưới vợ của Lộc Minh Vĩ trước đó. Số tiền này chắc chắn nằm trong ngưỡng chấp nhận được của nhà họ Lộc.”
Tô Nhuyễn chỉ kể lướt qua chuyện Võ Đại Minh uy hiếp. Cô nói, nhờ sự kiên trì của Lộc Minh Sâm cùng yêu cầu đối xử công bằng của cô, nhà họ Lộc cuối cùng đành phải cắn răng mà đồng ý.
Nghe đến đoạn Tô Nhuyễn định giới thiệu mối xem mắt cho Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc, Lý Nhược Lan cười tít mắt, vui vẻ không ngừng: “Biện pháp này không tồi chút nào. Nếu bọn họ không tự tìm, mẹ sẽ đích thân ra tay kiếm cho họ một mối!”
Ngôn Thiếu Thời lập tức đề cử một người: “Mẹ ơi, thầy chủ nhiệm khối của con, vừa ly hôn, đang nhờ người giới thiệu khắp nơi, chỉ là đầu hơi trọc, nhưng các mặt khác vẫn khá ổn ạ.”
Ngôn Thành Nho cốc đầu cậu một cái, vừa cười vừa mắng: “Không có việc của con, đừng nói lung tung.”
Sau đó ông nói với Tô Nhuyễn: “Có số tiền này làm bảo đảm, dù họ có để tâm chuyện khác cũng chẳng sợ.”
Còn Lý Nhược Lan đã hừng hực khí thế, bắt đầu tính toán đủ điều: “ Đúng vậy, có số tiền này rồi thì tủ lạnh, TV, máy giặt gì đó đều có thể thêm vào danh sách.”
Bà hỏi Tô Nhuyễn: “Hai đứa con đã thương lượng chuyện nhà ở chưa?”
“Sau khi kết hôn định ở chỗ nào?”
“Nếu nhà họ Lộc không chuẩn bị, mẹ thấy khu đô thị mới Bình An vừa khai thác gần đây cũng không tệ. Giá chỉ chín trăm một mét vuông. Hôm nay mẹ đã qua xem thử rồi, căn sáu mươi mét vuông, ba phòng khá tốt, sau này các con có con cái cũng thoải mái sống.”
Tô Nhuyễn:……