Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 127: Sổ tiết kiệm (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tuy rằng cô cũng muốn sớm ngày danh chính ngôn thuận dọn ra ngoài, có chỗ ở của riêng mình, nhưng không ngờ Lý Nhược Lan lại sốt ruột đến mức này.

Khi Lý Nhược Lan móc ra một tờ giấy màu đỏ từ trong túi, Tô Nhuyễn mới biết mẹ cô không chỉ đơn thuần là sốt ruột.

“Hôm nay mẹ đã đi tìm người tính ngày rồi, cuối năm nay có mấy ngày lành này.”

Mới có một buổi sáng thôi mà mẹ đã làm được bao nhiêu là việc rồi vậy?

Lý Nhược Lan chỉ vào ngày ở giữa tờ giấy, nói: “Ngày 27 tháng chạp, tuy rằng hơi gấp gáp, nhưng đúng lúc con nghỉ đông, thật ra thích hợp nhất.”

“Hơn nữa, qua năm chính là giai đoạn nước rút ôn thi đại học rồi, sẽ có rất nhiều đợt thi thử, có thể sẽ trùng lịch. Dù sao con vẫn đang đi học, vẫn nên giữ mình khiêm tốn, đừng quá phô trương.”

Tô Nhuyễn không nhịn được nói: “Hôm qua mẹ về, không phải nói còn muốn quan sát thêm hay sao? Bây giờ còn chưa tới một ngày, đã quan sát xong rồi?”

Lý Nhược Lan với vẻ mặt như muốn hỏi "Con bé này sao mà ngốc nghếch thế không biết?", nói: “Còn cần quan sát gì nữa?”

“Chuyện Võ Thắng Lợi lớn như vậy mà đã giải quyết nhẹ nhàng giúp con, còn giúp con đòi nhiều sính lễ như vậy từ nhà họ Lộc, không chỉ có năng lực, mà còn thật lòng nghiêng về phía con, vậy vẫn chưa đủ sao?”

Cuối cùng, bà ấy còn bồi thêm một câu: “Mà vẻ ngoài còn rất đẹp trai nữa chứ.”

Nói tới đây, bà vỗ trán một cái, nói: “ Đúng rồi, hôm qua mẹ có hỏi bác sĩ, vết sẹo trên mặt thằng bé, giờ chịu khó bôi thuốc thì sau này sẽ mờ dần đi thôi.”

Tô Nhuyễn:……

Tô Nhuyễn chắc chắn, mẹ ruột mình đích thị là một “nhan khống” chính hiệu, không thể nghi ngờ gì được nữa.

Lời cảm thán cuối cùng của Lý Nhược Lan khiến Tô Nhuyễn bật cười, vừa bất lực vừa buồn cười.

Bà nói: “Nhà họ Lộc không xem cậu ấy là báu vật, thế nên chúng ta mới "nhặt được của hời". Đương nhiên phải tranh thủ mà rước về rồi!”

Ngôn Thiếu Thời bĩu môi nói: “Chị gái con cũng bị anh ấy nhặt của hời, nhà họ Tô cũng không coi chị gái con là bảo bối.”

Lúc này Lý Nhược Lan mới nghĩ tới nhà họ Tô: “Chuyện sính lễ của con, bọn họ phản ứng ra sao? Đỗ Hiểu Hồng với bà cụ Tô không làm loạn lên sao?”

“Chuyện của Võ Thắng Lợi đã khiến bọn họ khiếp vía rồi.” Tô Nhuyễn lướt qua chuyện Võ Đại Minh đánh người: “Bọn họ không thể dùng Võ Thắng Lợi để uy h.i.ế.p con nữa, mà còn tự đẩy mình vào thế khó. Nếu họ không đồng ý để con nhận lễ hỏi, con sẽ không đồng ý kết hôn.”

Lý Nhược Lan vẫn nhắc nhở cô: “Có điều con vẫn phải đề phòng chút, tám chín phần mười là họ sẽ tìm cách dỗ dành con trước. Con cứ xem mà xem, chỉ cần con nhận được lễ hỏi, Tô Văn Sơn và bà nội con kiểu gì cũng sẽ dùng mọi chiêu trò để moi tiền cho mà coi.”

Tô Nhuyễn cười khẩy: “Yên tâm đi, bọn họ không mặt dày đến mức đó đâu.”

Sau đó, cô kể lại rành mạch toàn bộ kế hoạch mà cô đã tận tai nghe được: “Chúng con đã xé rách mặt nhau ngay tại chỗ rồi, dù bọn họ có mở miệng con cũng chẳng cho.”

Sự chú ý của Lý Nhược Lan lại dồn vào kế hoạch chia cắt của hồi môn của Tô Nhuyễn, bà lại bùng nổ cơn giận: “Trời ạ, sao trên đời này lại có những kẻ trơ trẽn đến vậy chứ? Định dùng tiền bán con gái mẹ để mua sắm cho con trai con gái bà ta sao?”

Tô Nhuyễn vội vàng trấn an mẹ mình: “Bọn họ nằm mơ giữa ban ngày đấy thôi, không đời nào có thể trở thành sự thật được.”

“Sao lại không có khả năng?” Cảm xúc của Lý Nhược Lan có vẻ hơi kích động: “Trong khoảng thời gian này, mẹ xem như đã nhìn thấu rồi, con đừng tưởng Tô Văn Sơn sẽ đứng ra ngăn cản bọn họ.”

“Đỗ Hiểu Hồng kia là một kẻ thẳng ruột ngựa, muốn làm gì thì nói thẳng ra miệng, ý đồ xấu cũng lộ rõ trên mặt. Thế nhưng, bất cứ điều gì bà ta làm, Tô Văn Sơn đều được lợi. Nếu không hợp với ý muốn của ông ta, căn bản bà ta sẽ không dám lên kế hoạch như vậy đâu!”

Lý Nhược Lan càng nghĩ càng tức tối: “May mà con thông minh, không bị ông ta lừa. Chỉ cần con còn vương vấn ông ta một chút thôi, con sẽ bị ông ta xoay vần trong lòng bàn tay.”

Tô Nhuyễn thở dài. Quả thật, Lý Nhược Lan nhìn thấu mọi chuyện. Đời trước, chẳng phải cô đã bị Tô Văn Sơn chơi đùa trong tay đó sao? Dù ông ta thật sự "bán" cô, nhưng cuối cùng, khi cô gả chồng, ông ta lại lén lút đưa cho cô sổ tiết kiệm cả đời của mình, khiến cô đến c.h.ế.t vẫn không thể cắt đứt được quan hệ cha con…

Ngôn Thành Nho nói: “Bây giờ nhà họ Tô không nhận được bất kỳ lợi ích nào, e rằng sẽ không thực sự để tâm xử lý chuyện hôn sự của Nhuyễn Nhuyễn.”

Ngôn Thiếu Thời vẫn luôn coi nhà họ Tô là kẻ phản diện lớn nhất trên đời, nghe vậy lập tức lo lắng hỏi: “Mẹ, nếu bọn họ chơi xấu trong ngày cưới của chị gái con thì phải làm sao bây giờ?”

Đúng là không phải không có khả năng này. Không thiếu những chuyện trong ngày hôn lễ bị ép phải đưa thêm lễ hỏi, nếu không đưa, hoặc Tô Nhuyễn không chịu chi tiền thì sẽ không cho gả đi đâu …

Ngôn Thành Nho nói: “Nếu chúng ta có thể nhận việc xử lý hôn sự thì tốt nhất, chỉ sợ nhà họ Tô không đồng ý.”

“Chắc chắn sẽ không đồng ý.” Lý Nhược Lan cười mỉa mai.

Từ trước đến nay nhà họ Tô vẫn luôn như vậy. Giống như năm đó, căn bản Tô Văn Sơn không hề muốn nuôi Tô Nhuyễn, chỉ vì Lý Nhược Lan khăng khăng muốn, ông ta mới tranh quyền nuôi nấng đến cùng. Kết quả sau khi lấy được lại vứt cho bà cụ Tô, gần như mặc kệ không hỏi han gì đến.

Việc hôn sự của Tô Nhuyễn bây giờ cũng y hệt. Cho dù bọn họ không muốn để ý, cũng sẽ không bao giờ giao cho Lý Nhược Lan xử lý đâu.

Có điều, Lý Nhược Lan cũng không định tiếp nhận chuyện này. Bà đứng dậy vào phòng, lát sau mang ra một cái hộp sắt: “Đương nhiên là phải để nhà họ Tô xử lý rồi.”

“Từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn lớn lên bên đó. Tuy rằng đã giải quyết xong chuyện Võ Thắng Lợi, nhưng thanh danh của con bé vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều. Tổ chức hôn lễ linh đình ở huyện có thể chặn đứng những lời ra tiếng vào của đám người thích buôn chuyện kia, nếu không, không biết sau này bọn họ còn nói những gì nữa đâu.”

"Sau này Tô Nhuyễn đương nhiên phải lo cho Tô Văn Sơn lúc tuổi già, thế thì ông ta cũng nên làm tròn trách nhiệm của một người cha đi chứ!" Lý Nhược Lan nói một cách châm biếm, đặt chiếc hộp sắt lên bàn trà. " Tôi dám chắc ông ta sẽ không dám làm qua quýt đâu."

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 127: Sổ tiết kiệm (1)