Vì Lý Nhược Lan đã nói không muốn Tô Nhuyễn phải bận tâm nữa, Tô Nhuyễn liền nghe lời, chuyên tâm vào việc học hành.
Giữa trưa ngày thứ tư, Tô Nhuyễn đứng chờ ngoài cổng trường, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Ngôn Thiếu Thời đâu. Dạo gần đây, ngoài hai bữa sáng tối ăn ở trường, vào buổi trưa cô thường về nhà ăn một bữa cơm ngon miệng cùng Ngôn Thiếu Thời.
Mọi ngày đều là Ngôn Thiếu Thời chờ cô, hôm nay lại khác thường, không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Tô Nhuyễn cứ nghĩ có lẽ giáo viên dạy lớp cậu dạy quá giờ, ai ngờ lại gặp được bạn học cùng lớp cậu ta, người này nói rằng cậu không học tiết thể dục cuối, đã xin nghỉ về nhà rồi.
Tô Nhuyễn tưởng cậu bị ốm, vội vàng chạy về nhà, cuối cùng lại phát hiện trong nhà cũng không có ai.
Lý Nhược Lan vẫn bày biện cơm như thường lệ: “Con đừng để ý đến nó làm gì, chắc lại chạy đi chơi đâu rồi. Cứ để nó đói một bữa cho nhớ đời!”
Sau đó bà ấy quay sang dặn Ngôn Thành Nho: “Tuần này đừng cho nó tiền tiêu vặt nữa.” Tay bà ấy cũng thuận tiện lôi ra chiếc chổi lông gà cắm trong bình sứ bên cạnh, đặt ở vị trí dễ với tới nhất.
Tô Nhuyễn nhìn thấy dáng vẻ “Ngựa quen đường cũ” này của mẹ, lòng yên tâm hơn đôi chút. Xem ra đây đúng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Khi mọi người đang dùng bữa được nửa chừng, cánh cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh. Ngôn Thiếu Thời chạy ào vào, giọng nói oang oang vang vọng khắp nhà: “A a a, mẹ ơi, cái Tô Thanh Thanh đó ghê tởm hết sức, sao lại có người xấu xa như chị ta trên đời chứ! Chị, chị…”
Vừa xông vào được nửa chừng, nhìn thấy cây chổi lông gà đang nằm trong tay Lý Nhược Lan, cậu lập tức quay phắt người, dán chặt vào tường, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, hoảng sợ nói: “Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã! Con không trốn học, con đã xin nghỉ rồi! Con thật sự có việc quan trọng mà mẹ!”
Lý Nhược Lan cầm chổi lông gà trong tay, cũng cho cậu cơ hội giải thích: “Nói đi.”
Ngôn Thiếu Thời nhanh chóng giải thích. Tô Nhuyễn nghe xong mới biết, hóa ra hôm nay cậu ấy đã đến khu tập thể nơi nhà họ Lộc đang ở.
Buổi sáng hôm nay, bà cụ Tô đã gọi điện thoại tới Trung học Đông Lâm, nói cho Tô Nhuyễn biết, rằng hôm nay bà ấy sẽ đưa Tô Thanh Thanh đến nhà họ Lộc để xin lỗi.
Lúc ấy Tô Nhuyễn còn có chút bất ngờ. Dù sao cô cũng đã nói rõ là Tô Thanh Thanh phải dẫn Hoắc Hướng Dương đi cùng, cô cứ nghĩ có lẽ Tô Thanh Thanh sẽ cố tình kéo dài thêm một hai tuần nữa.
Sau đó, qua lời lẽ đầy oán giận của bà cụ, cô mới hay ra mọi chuyện đều là do Võ Thắng Lợi giúp sức. Cũng phải thôi, đời này Võ Thắng Lợi chưa từng chịu thua thiệt đến thế, lại còn bị Võ Đại Minh đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Anh ta cứ ngỡ là vấn đề của bản thân, ai dè lại bị người khác hãm hại, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã giăng bẫy mình? Vừa trở về, anh ta đã lập tức tìm đến gây phiền phức cho Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh, buộc hai người phải nhanh chóng lên thành phố xin lỗi.
Đương nhiên, bà cụ còn không ngừng than vãn chuyện Tô Văn Sơn bị Võ Đại Minh gây khó dễ, trong lời nói không ít lời trách móc Tô Nhuyễn, nhưng tất cả đều bị cô xem như gió thoảng qua tai, chẳng hề bận tâm. Trưa hôm qua, lúc về ăn cơm, cô chỉ tiện miệng nói một câu chứ cũng không có ý định đến xem. Điều cô muốn chỉ là Tô Thanh Thanh phải đi xin lỗi, còn việc cô ta xin lỗi ra sao thì cô không hề hứng thú. Có thời gian đó, giải thêm hai bài tập chẳng phải tốt hơn sao? Kết quả, ai ngờ Ngôn Thiếu Thời lại cố tình chạy qua xem.
Cậu ta quơ chân múa tay, mặt mày hớn hở miêu tả lại cảnh tượng lúc đó: “Sau khi cô ta nói xong, cả khu tập thể ai nấy đều choáng váng, rồi đồng loạt chỉ trỏ mắng chửi. Có bà cụ còn không ngần ngại văng tục, nói cô ta ghê tởm, không biết nhục. Đám trẻ con thì thi nhau ném rác rưởi lên người cô ta nữa chứ.”
“Hừ, thế mà cô ta vẫn còn mặt dày mà khóc lóc, ra vẻ như thể người bị bắt nạt là mình không bằng.”
“Còn cái tên Hoắc Hướng Dương kia nữa chứ, có phải anh ta có vấn đề về đầu óc không hả mẹ? Tô Thanh Thanh đã kể hết là vì tiền lễ hỏi và công việc mà nhà họ Lộc chuẩn bị nên mới hãm hại chị gái mình, cướp đi hôn sự của chị ấy rồi, thế mà anh ta vẫn cứ thấy Tô Thanh Thanh đáng thương tội nghiệp mới c.h.ế.t chứ.”
Ngôn Thiếu Thời nói đến đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay ôm ngực, làm ra vẻ yếu ớt, tuyệt vọng mà diễn kịch: “Hu hu hu… Anh Hướng Dương ơi, anh thấy rồi đó, em là một đứa con gái vừa ác độc lại còn ham mê tiền tài, em không xứng với anh đâu. Sau này, em sẽ không dây dưa làm phiền anh nữa…”
“… Anh Hướng Dương, tất cả đều là lỗi của em, em không nên yêu anh, cho nên chị ấy mới dùng cách này để trừng phạt em… Đáng đời em lắm, em đáng phải chết…” Nói xong, cậu ta còn giả vờ muốn đập đầu vào tường để tìm cái chết.
Cậu ta diễn quá sống động, khiến cả Lý Nhược Lan và Tô Nhuyễn xem xong đều phải ngỡ ngàng. Ngôn Thành Nho cũng mang vẻ mặt không muốn nhìn thẳng, lắc đầu nói: “Rốt cuộc thì cái cô Tô Thanh Thanh này học mấy trò đó ở đâu ra vậy?”
Tô Nhuyễn chợt nghi ngờ, lẽ nào kiếp trước Tô Thanh Thanh chính là một fan cuồng của Quỳnh Dao sao?
“Trời đất quỷ thần ơi, còn cái tên Hoắc Hướng Dương kia nữa chứ…”
Ngôn Thiếu Thời lại chuyển sang tư thế ôm lấy không khí, vẻ mặt thâm tình nói: “Thanh Thanh à, chuyện này đâu phải lỗi của em, em đừng như vậy nữa. Em cứ yên tâm đi, anh nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em…”
Ngôn Thiếu Thời nói đến đây, có lẽ chính cậu ta cũng không chịu nổi cái điệu bộ sến súa đó, vội vàng dùng sức xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà: “Hắn ta không phải là một thằng ngốc thật đấy chứ?”
Cả nhà đều bị hành động của cậu chọc cho bật cười. Tô Nhuyễn thản nhiên nói: “Vốn dĩ hắn ta chính là một tên ngốc mà.”
Cuối cùng, Lý Nhược Lan cũng nể tình cậu quan tâm đến chị gái, giảm bớt hình phạt cho cậu, cây chổi lông gà chỉ đánh tượng trưng hai cái vào m.ô.n.g coi như xong.
Sau đó, bà quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Bây giờ chỉ còn chờ hai vạn tiền lễ hỏi kia thôi. Đợi nhà họ Lộc đưa cho con, con bảo Lộc Minh Sâm đi đăng ký kết hôn với con luôn đi.”
Thật ra, Tô Nhuyễn chẳng hề đặt quá nhiều kỳ vọng. Hôm đó, cô gần như đã xé toạc mọi mặt mũi với cả hai nhà. Với thái độ miễn cưỡng không tình nguyện của cả Tô gia và Lộc gia, cô thầm nghĩ: “Chắc phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa rồi.”
Cô còn đang nghĩ, nếu nhà họ Lộc vẫn cứ dây dưa mãi không chịu, liệu cô có cần phải nhờ đến Võ Đại Minh ra mặt lần nữa hay không? Dù sao thì tên đó cũng coi như sắp thân bại danh liệt rồi, chi bằng lợi dụng nốt chút giá trị cuối cùng của hắn.
Vân Chi.
Lý Nhược Lan cười đầy bí ẩn, nói: “Yên tâm đi, sẽ sớm được giao đến tay con thôi.”
Hiếm khi Tô Nhuyễn lại cảm thấy tò mò muốn biết mẹ mình định giở trò gì, nhưng Lý Nhược Lan chỉ gọi vài cuộc điện thoại một cách bí ẩn.
Sau đó, vào Chủ nhật, khi Tô Nhuyễn tới bệnh viện thăm Lộc Minh Sâm, Lâm Mỹ Hương đã vô cùng vui vẻ đưa cho cô chiếc sổ tiết kiệm với số tiền khổng lồ kia rồi.