“ Đúng lúc bà nội cháu cũng ở đây, để bà ấy làm chứng luôn. Lễ hỏi đều đã trao cho cháu rồi, con bé Tô Thanh Thanh kia cũng đã đến xin lỗi rồi.” Lâm Mỹ Hương nhìn Tô Nhuyễn nói: “Cháu xem có thể bảo Minh Sâm viết giấy đăng ký kết hôn được chưa?”
Bà cụ Tô ngồi cạnh đó cũng hoàn toàn thay đổi thái độ. Không còn vẻ oán giận như trong điện thoại, bà ân cần nói: “Chuyện xin lỗi tại làng Tô Gia Câu và khu tập thể cán bộ huyện, cháu không cần bận tâm. Khi về, bà sẽ đưa bọn họ đi mỗi nơi một chuyến.”
Thấy cô còn chút ngạc nhiên, bà cụ giải thích thêm: “Hôm trước đưa Thanh Thanh tới xin lỗi, vừa lúc gặp phải bác gái của Minh Sâm nói muốn đưa tiền lễ hỏi cho cháu, nên bà ở lại thêm vài ngày xem giúp cháu.”
Tô Nhuyễn liếc nhìn Lộc Minh Sâm một cái, thấy anh khẽ gật đầu, cô cũng đáp: “Vâng.”
Lâm Mỹ Hương lập tức mặt mũi rạng rỡ hẳn lên, ngồi xuống nói với vị phu nhân đang yên vị trên giường bệnh đối diện: “Dì Phúc, dì xem, đây chính là vị hôn thê của Minh Sâm đó.”
Tô Nhuyễn cũng đã để ý vị phu nhân kia từ lâu. Dáng người bà nhỏ nhắn nhưng lưng thẳng tắp, bà vận bộ trang phục kiểu cổ điển được cắt may khéo léo. Mái tóc hoa râm búi cao gọn gàng sau gáy, đôi khuyên tai gắn đá quý tinh xảo lấp lánh, cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai chất lượng tuyệt hảo, cổ tay còn điểm xuyết chiếc vòng ngọc có nước đẹp không chê vào đâu được.
Mỗi cử chỉ, bà đều toát lên vẻ thong dong và cao quý hiếm thấy.
Nghe xong lời Lâm Mỹ Hương, trên mặt vị phu nhân hiện lên vẻ không mấy cam tâm, nhưng vẫn lấy ra một chiếc hộp nhung từ trong túi xách đưa qua cho Lộc Minh Sâm: “Cầm đi, đây là thứ ông ngoại của Minh Sâm dặn phải truyền lại cho vợ nó.”
Lộc Minh Sâm nhận hộp, thản nhiên mở ra. Bên trong là một chiếc vòng tay màu trắng ngà.
Tô Nhuyễn sửng sốt. Đời trước cô từng có cuộc sống giàu sang, tất nhiên có mắt nhìn đồ quý giá. Chiếc vòng ngọc này là ngọc mỡ dê thượng hạng.
Giống như sợ cô không biết nhìn hàng, dì Phúc mở miệng dặn dò: “Giữ gìn cẩn thận, năm đó ông ngoại Minh Sâm phải bỏ ra rất nhiều tiền mới mua được thứ này đó. Ngọc mỡ dê càng để lâu càng tăng giá, bây giờ chắc là có thể bán được chục vạn tệ, sau vài năm nữa bán cả triệu tệ cũng có khả năng, có thể làm vật gia bảo.”
“Vốn dĩ định đưa cho Vi Vi, đáng tiếc con bé…”
Trên mặt dì Phúc hiện lên một tia thương cảm. Khi nhìn thấy ánh mắt Lâm Mỹ Hương và bà cụ Tô dường như dán chặt vào chiếc vòng ngọc, bà cụ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “ Tôi thấy cô cầm tạm thứ này cũng đủ rồi, những thứ khác không cần nóng vội.”
“Nếu không chờ khi hai đứa có con, có người thừa kế rồi lại nói tiếp.” Vị phu nhân nhìn chân Lộc Minh Sâm, nói lời đầy thâm sâu. Sau đó lại nhìn về phía bà cụ Tô và Lâm Mỹ Hương: “Nếu không bây giờ hai đứa đều còn trẻ, cầm nhiều đồ quá lại giống trẻ con ôm gạch vàng, đến cuối cùng sợ là sẽ bị người ta "gặm" sạch sành sanh, đến xương cốt cũng chẳng còn gì.”
Bà ấy quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Theo dì thấy, chúng ta nên sửa lại quy củ, đợi hai đứa có con rồi, dì lại đưa đồ cho hai đứa.”
Vân Chi
Lâm Mỹ Hương lập tức sốt ruột. Lộc Minh Sâm căn bản không thể có con, nếu không phải đã chắc chắn điểm này, sao bọn họ phải phí nhiều tâm tư lấy lòng anh như vậy?
“Thưa dì Phúc, lẽ ra mấy thứ này là do ông ngoại Minh Sâm nhờ dì bảo quản giúp, cớ gì dì cứ phải quan tâm xem Lộc gia có người nối dõi hay không? Không có con trai, lẽ nào cháu trai lại không được tính sao? Hay là... dì không muốn trả lại đồ cho chúng cháu?”
Dì Phúc nghe xong, lập tức xù lông: “Chính cái nhà cô mới là kẻ bụng dạ khó lường!”
“Hôm trước, tôi tận mắt thấy con Tô Thanh Thanh kia đến xin lỗi. Nó hãm hại chị mình như thế, mà cái nhà các cô lại không thèm điều tra gì sao? Nếu không phải Minh Sâm tự mình bắt gặp nó lén lút bên người đàn ông khác, chẳng phải thằng bé đã bị cắm sừng từ lâu rồi à?”
“Qua đó có thể thấy, nhà các cô căn bản chẳng hề quan tâm đến hôn sự của Minh Sâm, chỉ vội vàng diễn kịch hòng lừa tiền thằng bé mà thôi.”
Lâm Mỹ Hương đương nhiên không đời nào thừa nhận: “Minh Sâm là con trai độc nhất của chi thứ hai nhà họ Lộc, sao chúng cháu có thể không quan tâm chứ? Dì đừng ở đây tìm cách thoái thác, nếu đã quy định sẽ trao tài sản cho Minh Sâm khi thằng bé kết hôn, vậy thì giao đúng hẹn đi, đừng hòng ăn chặn bất cứ thứ gì của Minh Sâm nhà chúng cháu.”
Dì Phúc cực kỳ miễn cưỡng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Các cô nói quan tâm là quan tâm thật sao? Tôi thì chẳng thấy vậy! Nếu thật sự muốn nhận lại đồ, vậy thì để tôi xem thử hôn lễ nhà các cô sẽ được tổ chức ra sao đã. Cứ đợi đến khi Minh Sâm cầm giấy đăng ký kết hôn tới rồi hẵng nói chuyện tiếp.”
Nói xong, bà lại móc ra một cái túi gấm từ trong túi xách, đổ ra giường toàn bộ đồ vật bên trong. Những chiếc nhẫn vàng, nhẫn bạc lấp lánh va vào nhau kêu leng keng, chất thành đống: “Này, đừng có nói là tôi tham lam tài sản của Minh Sâm nhé.”
“Mấy thứ này là do ông ngoại để lại cho cháu, dùng để kết hôn. Nếu nhà họ Lộc quan tâm, cháu cứ đưa cho người lớn trong nhà coi như tấm lòng hiếu thảo. Còn nếu không để bụng, cháu cứ bán đi đổi thành tiền, cũng đủ để tổ chức một hôn lễ tươm tất rồi.”
Lâm Mỹ Hương trợn tròn mắt, nhìn thái độ của dì Phúc khi đối xử với đống nhẫn vàng này cứ như thể chúng chỉ là tiền lẻ, liền ngầm hiểu chắc chắn trong tay bà ấy còn vô số bảo vật quý giá khác. Thấy vậy, Lâm Mỹ Hương làm sao có thể an tâm được? Ví như số nhẫn này, lỡ dì ấy dễ dàng lấy đi một hai chiếc, thì ai mà biết được?
Bà ta lập tức lấm lét ra hiệu bằng ánh mắt cho Lộc Minh Sâm.
Lộc Minh Sâm vẫn không nói gì, anh lặng lẽ cất đống nhẫn vàng vào túi vải, rồi trao cả túi vải và chiếc hộp đựng vòng ngọc mỡ dê cho Tô Nhuyễn.
“Cháu tin tưởng dì Phúc. Cứ đợi sau khi kết hôn, dì hãy trao đồ cho cháu cũng được.”
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm vào những món đồ trong tay Tô Nhuyễn, mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa.