Dì Phúc vừa xuất hiện, mọi căng thẳng và bất đồng trước đó dường như đều tan biến không dấu vết.
Trước khi ra về, thái độ của bà cụ Tô đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không còn oán hận như lần gọi điện thoại trước, cũng chẳng hề hờ hững với Tô Nhuyễn nữa. Bà cụ kéo tay cô, nhẹ nhàng thở dài: “Bà biết cháu oán giận cha mình, mấy năm nay đúng là cha cháu bị con Đỗ Hiểu Hồng kia mê hoặc đến mức càng ngày càng trở nên khó hiểu.”
“ Nhưng cháu đừng lấy tương lai của cha cháu ra để trút giận chứ. Mấy năm nay cha cháu chưa được thăng chức lần nào, gặp rất nhiều khó khăn. Để chuẩn bị cho kỳ đánh giá thăng chức năm nay, cha cháu đã phải cố gắng rất nhiều, thường xuyên thức đêm tăng ca, tóc trên đầu cũng rụng cả mảng lớn. Nếu vì vài lời nói bốc đồng của cháu mà công sức đó đổ sông đổ biển…”
“Thử nghĩ xem, nếu đến khi cháu chuẩn bị thi đại học mà bà nội lại cố tình ngăn cản, không cho cháu đi thi, cháu có oán hận không?”
“Cháu ngẫm nghĩ kỹ lại đi.” Bà cụ Tô thở dài: “Người ta đều nói, cha con ruột thịt thì không giận nhau qua đêm. Cháu cũng sắp kết hôn rồi, hai ngày nữa, cháu cứ về nhà nhận lỗi với cha, hai cha con nói chuyện thẳng thắn với nhau là ổn cả thôi.”
“Sau này con sẽ về làm dâu nhà người ta, muốn làm ầm ĩ với cha cháu cũng chẳng còn cơ hội đâu.”
“Lần này cha cháu cũng đã hối hận lắm rồi.” Nói tới đây, hốc mắt bà cụ Tô đỏ hoe: “Cha cháu nào ngờ lại dồn cháu vào bước đường cùng như vậy. Nếu biết trước cháu sẽ bị doạ sợ đến thế, dù phải liều mạng, ông ấy cũng sẽ lo liệu ổn thoả cho cháu…”
Tô Nhuyễn nghe xong chỉ muốn bật cười. Nếu là cô gái hai mươi tuổi ngây thơ ngày xưa, có lẽ đã thực sự bị những lời này làm cảm động, mọi hiềm khích với Tô Văn Sơn cũng từ đó mà tiêu tan.
Cô tin rằng lúc này, bà cụ Tô thật lòng thương cô, còn Tô Văn Sơn, có lẽ cũng thực sự có một, hai khoảnh khắc hối hận không chút pha lẫn lợi ích. Chính bởi cái gọi là “chân tình thật cảm” ngẫu nhiên đó mà kiếp trước, cô chẳng thể nào buông bỏ được họ.
Bởi vì họ là những người thân duy nhất của cô.
Ngoài họ ra, cô không còn bất kỳ người thân nào khác.
Đáng tiếc, hiện tại cô đã không còn là cô gái Tô Nhuyễn hai mươi tuổi yếu đuối, không nơi nương tựa của ngày xưa.
Giờ đây, cô hiểu rất rõ, cái thứ gọi là chân tình này, suy cho cùng cũng chỉ là bản chất khôn lỏi của nhà họ Tô. Dựa vào huyết thống, tình thân, họ chỉ cần bỏ ra một chút tình cảm không đáng giá, sau đó liền nghiễm nhiên coi việc đòi hỏi và làm tổn thương người khác là lẽ đương nhiên.
Giống như bây giờ, khi họ phát hiện ra trên người cô có thứ mà họ khao khát, bấy giờ mới ra vẻ đau lòng vì những khổ sở cô từng chịu đựng. Đối với những mâu thuẫn gần như đã xé toạc mặt trước đó, họ lại định dùng một câu “Cha con ruột không có thù cách đêm” để xí xoá mọi thứ.
Sau đó, tất nhiên là dùng tình cảm bao dung và thương yêu để khiến cô phải áy náy rồi …
Tô Nhuyễn vươn tay sờ chiếc chìa khóa đang treo trên cổ. Chiếc chìa khóa này Ngôn Thiếu Thời đã đưa cho cô, bởi vì chìa khóa mới làm thêm không tiện dùng lắm, cậu ấy đã dứt khoát đổi chìa khóa với cô, thậm chí còn trịnh trọng thực hiện một nghi thức trao đổi chẳng giống ai…
Nghĩ tới cảnh tượng cậu thiếu niên nho nhỏ với khuôn mặt nghiêm túc đeo chìa khóa lên cổ mình, Tô Nhuyễn không kìm được muốn bật cười.
So với dáng vẻ đau lòng của bà cụ Tô lúc này, cô chợt nhận ra, thứ mình từng khao khát có được thời niên thiếu giờ đây bỗng trở nên ngớ ngẩn và vô vị lạ thường.
Cô bước vào phòng bệnh, Lộc Minh Sâm lập tức nhìn qua. Không phải cái nhìn hờ hững, thiếu để tâm như mọi ngày, mà là ánh mắt cẩn thận quan sát.
Cô khẽ sờ mặt mình: “Sao thế anh?”
Lộc Minh Sâm khẽ lắc đầu, đoạn đưa trái chuối đã bóc sẵn trong tay qua cho cô.
Dì Phúc ngồi bên cạnh thấy thế, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Thảo nào dì cứ thấy bóc ra rồi mà mãi chẳng chịu ăn, hoá ra là để dành cho bạn gái à.”
Lúc này, bà ấy đã thay đổi hoàn toàn sắc mặt, trông như một vị trưởng bối từ ái, vừa nói vừa cảm thán: “Dì vẫn nhớ rõ trước đây mẹ Minh Sâm từng viết thư kể, khi còn nhỏ thằng bé này dù đối với người mình thích, hay muốn an ủi người khác, đều thích đưa đồ ăn cho người ta.”
“Không ngờ lớn như vậy rồi mà vẫn không thay đổi.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hôm trước ở tiệm cơm Huy Hoàng, Lộc Minh Sâm từng đưa cho cô hai viên kẹo sữa. Lúc ấy cô còn tưởng anh nhàm chán, bây giờ nghĩ lại … Anh đang an ủi cô sao?
Tuy rằng Tô Nhuyễn cảm thấy mình chẳng cần an ủi, nhưng vẫn cắn một miếng, cười tủm tỉm nói: “Em biết làm sao nếu không có anh đây, Minh Sâm!”
Lộc Minh Sâm lướt mắt qua biểu cảm khoa trương của cô, khẽ nhếch mép, không buồn để mắt đến cô nữa mà dứt khoát cúi đầu bóc quýt ăn.
Dì Phúc nhìn hai người họ, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở rộ như một đoá hoa.
“Dì còn tưởng rằng vừa rồi cháu đã bị doạ sợ, tới đột ngột quá, chưa kịp báo trước.”
Tô Nhuyễn lắc đầu: “Dạ, mẹ cháu đã nhắc cháu rồi ạ.” Hơn nữa cô cũng chẳng cảm nhận được chút ác ý nào từ phía họ.
“Vậy là tốt rồi.” Dì Phúc cười nói: “Mà nói mới nhớ, lần này ít nhiều cũng phải nhờ mẹ cháu ra tay đó.”
Nói xong, dì lại phàn nàn: “Minh Sâm cũng thật là, gặp chuyện lớn như vậy, chẳng biết báo cho dì một tiếng nào cả. Nếu không nhờ mẹ con bé Nhuyễn, dì còn chẳng hay cháu sắp cưới vợ rồi.”
“Hay là cháu định cưới vợ mà chẳng thèm báo cho dì hay biết?”
Lộc Minh Sâm thở dài bất lực: “Sao có thể chứ, báo cáo kết hôn cháu còn chưa đâu vào đâu cả mà.”
“Rồi sao nữa? Viết cái báo cáo kết hôn xong, để nhà họ Lộc tổ chức đám cưới qua quýt cho cháu à?”
Lộc Minh Sâm nói: “Cháu có thể tự mình lo liệu được.”
“Tự lo liệu thế nào?” Dì Phúc hỏi: “Mở miệng dọa dẫm hay dùng hành động cứng rắn ép buộc đây?”
“Đây là chuyện lớn cả đời cháu, bọn họ không thật lòng thật dạ thì sao có thể lo liệu chu toàn cho các cháu được chứ?”
Tô Nhuyễn cười nói: “Cho nên vẫn là dì Phúc lợi hại nhất, vừa ra tay, bọn họ ngay lập tức răm rắp nghe theo.”
Dì Phúc cười phá lên: “Với loại người thấy tiền sáng mắt như bọn họ, chỉ có cách đó mới trị được bọn họ.”
“Được rồi, hai đứa cứ yên tâm chuẩn bị kết hôn đi, những chuyện khác giao cho cái xương già này, đảm bảo sẽ lo cho các cháu một đám cưới thật tươm tất.”