Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 132: Quay về nhà họ Tô

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Đúng là dì Phúc nói lời giữ lời, chưa đầy hai ngày, Tô Nhuyễn đã nhận được điện thoại từ nhà họ Tô gọi đến, bảo cô cuối tuần này về nhà một chuyến, phía nhà họ Lộc muốn chính thức đến nhà để cầu hôn.

Thật ra hai bên gia đình đã có một buổi gặp mặt thân mật để bàn bạc sơ bộ về các nội dung chính của buổi cầu hôn rồi, giờ chỉ còn việc thương lượng cụ thể về ngày cưới, lễ hỏi, sính lễ… và những chi tiết nhỏ khác cho hôn lễ.

Những chi tiết nhỏ nhặt này, Lý Nhược Lan đã tính toán sẵn trong đầu từ lâu. Bắt đầu từ ngày Lộc Minh Sâm viết cái báo cáo kết hôn kia, bà đã như được tiêm m.á.u gà, ngày nào rảnh là lại mày mò nghiên cứu các món đồ dùng cho đám cưới, từ lớn tới nhỏ, bà đều đã cân nhắc không biết bao nhiêu lần.

Cho nên bà ấy dự định chính thức "nhảy vào" từ buổi cầu hôn của nhà họ Lộc.

Hai mẹ con bắt chuyến xe khác về huyện Khai Vân, trên đường đi Lý Nhược Lan vô cùng hưng phấn: “Hôm nay mẹ ghé studio chụp ảnh xem thử, những bộ ảnh cưới đang thịnh hành hiện tại nhìn rất được đó con. Ngày mai sau khi mọi chuyện của hai đứa được định đoạt xong xuôi, con với Minh Sâm cũng đi chụp một bộ đi. Minh Sâm đẹp trai đến thế cơ mà, ảnh cưới của hai đứa chắc chắn sẽ đẹp lung linh luôn.”

Tô Nhuyễn dở khóc dở cười: “Mẹ vẫn nên nghĩ cách làm thế nào đối phó với nhà họ Tô trước đi, bà cụ Tô luôn mắng mỏ mẹ những lời khó nghe đến nhức óc.”

Nói tới đây, Tô Nhuyễn khẽ nhíu mày: “Thật ra con thấy tổ chức hôn lễ ở đâu cũng không sao cả, nếu mà phiền phức quá, mẹ cứ tùy họ sắp xếp là được.”

“Con nít ranh thì biết gì chứ.” Lý Nhược Lan nói: “Hôn lễ này của con nhất định phải tổ chức ở nhà họ Tô.”

“Dù có gạt bỏ được cái chuyện lùm xùm với Võ Thắng Lợi thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn cả vẫn là thanh danh của con.”

“Dù sao chuyện Tô Văn Sơn và bà cụ Tô nuôi nấng con khôn lớn cũng là sự thật, không ai có thể phủ nhận được.”

“Chúng ta biết bọn họ đối xử tệ bạc với con, nhưng người khác không biết. Con đừng thấy bây giờ mọi người đều mắng ông ta bất công mà lầm tưởng, nếu con dám quay lưng với ông ta, tổ chức hôn lễ trên thành phố, sau này cắt đứt mọi liên lạc, tất cả mọi người sẽ quay ngoắt 180 độ mắng con là kẻ ăn cháo đá bát, vong ân phụ nghĩa đó.”

“Hơn nữa, dù là vì thể diện, hay là vì muốn trả đũa, chắc chắn nhà họ Tô sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Đến lúc đó, gây ra chuyện không hay sẽ làm hỏng thanh danh của con, cho nên thà dứt khoát tổ chức ở ngay đây, tại nhà họ Tô, còn hơn.”

Lý Nhược Lan cười mỉa mai: “Tô Văn Sơn muốn tỏ vẻ làm người cha hiền thì cứ để ông ta đóng cho tròn vai, nếu đóng không ra trò, mẹ sẽ không bỏ qua đâu!”

Tô Nhuyễn biết Lý Nhược Lan làm việc chu đáo, cẩn thận, nên cũng không còn lo lắng nữa. Ngược lại, nghĩ đến việc ngày mai có Lý Nhược Lan giúp mình giải quyết chuyện hôn sự, tâm trạng cô cũng yên ổn hơn nhiều.

Cảm giác có một người mẹ tốt thật tuyệt vời.

Sau khi về đến huyện Khai Vân, Tô Nhuyễn và Lý Nhược Lan tách nhau ra. Lý Nhược Lan tìm một khách sạn để nghỉ, chuẩn bị cho công việc ngày mai, còn Tô Nhuyễn thì về thẳng Tô Gia Câu.

Lúc này, nhà họ Tô đang tấp nập hẳn lên. Bà cụ Tô chỉ huy cô con gái út Tô Minh Nguyệt lau cửa kính, còn Triệu Lập – chồng của Tô Minh Nguyệt – thì đang quét sân. Rõ ràng là mọi người đang chuẩn bị để ngày mai đón tiếp nhà họ Lộc.

Trông thấy Tô Nhuyễn, bà cụ Tô vội vàng ra đón: “Sao cháu về sớm vậy? Cha cháu còn bảo đợi tan làm sẽ đến bến xe đón cháu mà.”

Tô Nhuyễn đáp: “Có vài tài liệu thẩm tra lý lịch cần đóng dấu.”

Bà cụ Tô nghe vậy thì cười nói: “Đã bắt đầu nộp tài liệu rồi à? Vậy chẳng phải là không lâu nữa hai đứa có thể đi đăng ký kết hôn sao?”

Tô Nhuyễn trả lời qua loa: “Cháu không rõ nữa.”

Đột nhiên, một cái đầu thò ra từ góc tường: “Nhuyễn Nhuyễn về rồi à?”

Là chị dâu Quế Hoa nhà hàng xóm, nghe thấy động tĩnh liền ngó qua xem. Tô Nhuyễn đã quá quen với cảnh này, cô cười chào hỏi.

Chị dâu Quế Hoa hỏi thẳng: “Nhuyễn Nhuyễn, em đính hôn với nhà họ Lộc thật à? Lễ hỏi đúng là đòi những mười chín ngàn tám trăm tệ sao?”

Không trách chị dâu Quế Hoa lại kinh ngạc đến thế. Năm 90 ở huyện Khai Vân này, lễ hỏi bình thường chỉ khoảng một ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, mà ngay cả số tiền đó cũng rất nhiều người không kiếm ra được. Đến lượt Tô Nhuyễn lại tăng gấp mười lần, sao có thể không khiến người ta ngưỡng mộ cho được.

Nhưng chưa đợi cô trả lời, chị dâu Quế Hoa đã hớn hở hỏi tiếp: “Cha em đuổi mẹ kế với hai đứa em về nhà họ Đỗ rồi, có phải là cãi nhau vì tiền lễ hỏi của em không? Đỗ Hiểu Hồng tính giữ lại bao nhiêu?”

Mẹ con Đỗ Hiểu Hồng và Tô Điềm Điềm bị đuổi rồi ư? Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy không bất ngờ lắm, đúng là chuyện mà Tô Văn Sơn có thể làm ra được.

Dưới ánh mắt chờ đợi của chị dâu Quế Hoa, Tô Nhuyễn cười đáp: “Mười ba ngàn tệ mua đàn dương cầm cho Tô Điềm Điềm, hai ngàn tệ đăng ký lớp năng khiếu cho Tô Minh Phong, còn lại thì mua đồ cho em.”

Chị dâu Quế Hoa lập tức há hốc mồm kinh ngạc: “Trời ơi, vậy cũng quá đáng thật! Cha em có đồng ý không?”

Sắc mặt bà cụ Tô thay đổi, đang định nói gì đó, đã nghe thấy Tô Nhuyễn nói trước: “Ừ, cha em không đồng ý.”

Nhưng bà cụ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe thấy Tô Nhuyễn nói tiếp: “Cha em bảo mua đàn dương cầm xong, còn lại thì để cho em đấy.”

Chị dâu Quế Hoa: “… Nói như vậy thì có khác gì Đỗ Hiểu Hồng đâu chứ?”

Bà cụ Tô bất đắc dĩ xen vào: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu đang nói linh tinh gì đó?”

Nói xong, bà cụ quay sang nói với chị dâu Quế Hoa: “Con bé nói đùa thôi, nhà tôi có lấy của Nhuyễn Nhuyễn đồng nào đâu, đều để con bé mang về nhà chồng cả.”

Nhìn xem, nói nghe thật hay ho.

Chị dâu Quế Hoa cười đáp: “Bà đừng nói đùa, muốn che giấu giúp con trai mình thì cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ!”

Tô Nhuyễn bật cười, giơ ngón tay cái lên với chị dâu Quế Hoa: “Chị dâu tinh ý thật đấy!”

Bà cụ Tô:… Chỉ biết thở dài ngao ngán.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 132: Quay về nhà họ Tô