Tô Nhuyễn cất hành lý xong, trực tiếp đi tới ủy ban thôn để xin dấu. Dọc đường đi, bà con hàng xóm nào gặp cô cũng thân thiết hỏi thăm, gần như tất cả đều xoay quanh vấn đề lễ hỏi:
“Nhà họ Lộc thật sự cho nhiều lễ hỏi như vậy sao?”
“Quả nhiên vẫn phải gả lên thành phố mới tốt, sau này Nhuyễn Nhuyễn được hưởng phúc rồi.”
“Vậy còn có sắp xếp công việc cho không?”
Tô Nhuyễn không nói gì nhiều, chỉ giữ nụ cười tươi tắn chào hỏi mọi người. Đương nhiên, chỉ một lát sau, chủ đề trò chuyện đã tự động chuyển sang hướng khác.
Quả nhiên, không lâu sau, cô đã nghe thấy những tin đồn về Tô Thanh Thanh – đây chính là chủ đề nóng bỏng nhất của Làng Tô Gia trong suốt thời gian qua. Ví dụ như chuyện cô ta từng đứng trước cửa nhà họ Tô, khóc lóc thảm thiết mà xin lỗi, nước mắt ngắn dài trông vô cùng rối bời.
Mặc dù trước đó, những người tinh ý trong làng đã đoán được tám chín phần mười những chuyện lùm xùm của nhà họ Tô, không biết đã bàn tán sau lưng bao nhiêu lần. Thế nhưng gia đình thứ hai nhà họ Tô vẫn mặt dày như cũ, Tô Thanh Thanh càng chẳng thèm để ý đến dư luận, muốn đi tìm Hoắc Hướng Dương vẫn cứ đi.
Thế nhưng, hai ngày trước, cô ta đột nhiên dẫn Hoắc Hướng Dương về. Đứng ngay trước cửa nhà, Tô Thanh Thanh đã tự mình kể lại toàn bộ câu chuyện: ban đầu vì tiền lễ hỏi và công việc của nhà họ Lộc mà cô ta đã vu oan, cướp đoạt hôn sự của Tô Nhuyễn thế nào; rồi cái ngày nhà họ Hoắc đến xem mắt, cô ta đã dùng mọi cách quyến rũ Hoắc Hướng Dương ra sao. Cuối cùng, cô ta còn thú nhận cả chuyện mình đã dụ dỗ Võ Thắng Lợi để bức ép Tô Nhuyễn phải gả cho nhà họ Lộc.
Chuyện cuối cùng vốn dĩ không nằm trong phạm vi xin lỗi mà Tô Thanh Thanh định nói, nhưng vì Võ Thắng Lợi cứ như một con hổ đói rình mồi, ép cô ta phải nói rõ mọi chuyện.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn sau màn "tự vả mặt" của Tô Thanh Thanh, đã lại bị sự độc ác của cô ta dọa cho c.h.ế.t đứng. Đương nhiên, theo cách nói của Tô Thanh Thanh, tất cả những việc cô ta làm đều chỉ vì cô ta quá yêu Hoắc Hướng Dương, làm ra nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, nào ngờ lại mang tới cho Tô Nhuyễn hậu quả nghiêm trọng đến thế.
Sau đó, không đợi những người hàng xóm kịp mắng chửi, hôm qua, cô ta đã c.ắ.t c.ổ tay tự tử.
Cho nên, nguyên nhân gia đình thứ hai nhà họ Tô không có mặt ở nhà căn bản không phải là đi thăm người thân như lời bà cụ Tô nói, mà là Tô Thanh Thanh tự sát, cả nhà bọn họ đều phải vào bệnh viện.
Còn việc có phải cố ý làm vậy để tránh đụng độ với nhà họ Lộc khi họ đến cầu hôn hay không, thì chỉ có người trong nhà họ biết mà thôi.
Tô Nhuyễn không cảm thấy bất ngờ chút nào, chuyện này đúng là việc mà Tô Thanh Thanh hoàn toàn có thể làm ra.
Hiển nhiên, chiêu này còn rất hiệu quả. Sau chuyện đó, số người trong thôn mắng chửi cô ta lập tức giảm đi đáng kể. Ai cũng nghĩ bụng, con gái trẻ tuổi, đã làm sai thật, nhưng cũng đã nhận lỗi rồi, sao có thể trách móc nặng nề đến mức khiến người ta đi tìm cái c.h.ế.t được, phải không?
"Có điều cô ta làm ầm ĩ như vậy cũng không phải phí công đâu nhé, không phải bên nhà họ Hoắc đã chuẩn bị đến định ngày rồi sao?"
"Nói ra thì cái cậu Hoắc Hướng Dương kia cũng coi như khá thật thà đấy, đã vậy rồi mà còn không ghét bỏ Tô Thanh Thanh."
"Ghét bỏ cái gì mà ghét bỏ? Tôi thấy cậu ta còn cảm động phát điên lên ấy chứ, dù sao Tô Thanh Thanh lăn lộn nhiều như vậy cũng chỉ vì cậu ta mà..."
" Đúng là đôi lứa trời sinh, xứng đôi đến lạ!"
"Xứng hay không xứng thì không quan trọng, nhiều người đã tận mắt nhìn thấy bọn họ ngủ cùng nhau như vậy rồi, không mau chóng tổ chức cưới xin, lỡ như bụng cô ta lớn lên thì càng mất mặt hơn."
"Chẳng trách mẹ của Hoắc Hướng Dương lại tức giận đến vậy, đổi lại là tôi, chắc tôi cũng không nuốt trôi được cục tức này. Con trai ưu tú như vậy, kết quả chỉ vì bị Tô Thanh Thanh thích, cuối cùng con dâu mình ưng ý thì không cưới được, thanh danh của con trai cũng hỏng bét, còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà chấp nhận hôn sự này."
Vân Chi chen vào: "Đâu thể nói như vậy được chứ, không phải do chính bọn họ gây ra sao? Rõ ràng là đến xem mắt Nhuyễn Nhuyễn, cuối cùng lại coi trọng Tô Thanh Thanh. Nói ra cũng là lỗi của bọn họ không phân rõ phải trái trước, nếu không thì lấy đâu ra lắm chuyện như vậy. Có phải không Nhuyễn Nhuyễn?"
Tô Nhuyễn gật đầu: "Hôm đó họ đến nhà, vẫn luôn hỏi han Tô Thanh Thanh, chẳng nói với cháu được mấy câu."
Có người thấu hiểu mọi chuyện, liền nói: “Thật ra đâu phải họ coi trọng Tô Thanh Thanh đâu, mà là muốn ra oai phủ đầu với cháu đấy. Dì có bà chị dâu là hàng xóm nhà họ Hoắc, nghe nói mẹ của Hoắc Hướng Dương nhìn thì có vẻ thông tình đạt lý thế thôi, nhưng thực chất là bề ngoài hiền lành mà bên trong lại đầy toan tính, lúc nào cũng thích giả vờ từ ái để chèn ép người khác.”
Có người bật cười khoái trá, hả hê khi thấy người khác gặp chuyện: “Bây giờ thì hay rồi, Nhuyễn Nhuyễn không gả vào nhà bọn họ nữa, đáng đời!”
Thấy mọi người đều rất hiểu ý mình, Tô Nhuyễn mỉm cười chào một tiếng, rồi đi thẳng tới chỗ bí thư chi bộ xin dấu.