Nhìn theo bóng dáng cô, có người trầm trồ ngưỡng mộ: “Lễ hỏi tận hai vạn tệ lận đó, chậc chậc, chắc Tô Thanh Thanh hối hận đến phát điên rồi, tôi đoán nhà họ Hoắc bên kia có khi chỉ cho được tám trăm tám là cùng thôi.”
Lại có người khác lên tiếng: “Hai vạn tiền lễ hỏi thật đấy, nhưng bản thân Tô Nhuyễn có lấy được bao nhiêu thì còn chưa nói trước được đâu.”
“Còn gì nữa, tôi vừa nghe Quế Hoa kể, một mình Đỗ Hiểu Hồng đã định chiếm hẳn một vạn năm rồi, số còn lại năm ngàn tệ sợ là không đủ mua chăn đệm đồ đạc gì sất.”
“Nói vậy thì, rõ ràng là Tô Văn Sơn đang bán con gái mình chứ gì. Tương lai của hai chị em nhà này, ai hơn ai kém vẫn chưa rõ đâu.”
“Nói cũng phải, nhà họ Lộc có thể cho lễ hỏi cao như vậy, sợ là Lộc Minh Sâm thật sự chẳng ra sao rồi.”
“Các bà nói xem, có khi nào cậu ta đã nằm liệt giường hoàn toàn không thể cử động được nữa không?”
“Nếu là thật thì hai vạn đồng đổi cả đời Tô Nhuyễn, quá không đáng giá. Hoắc Hướng Dương kia cũng rất có tiền đồ, còn mở được cửa hàng cho mẹ cậu ta trên huyện, nghe nói ra ngoài làm thuê hai năm đã kiếm được hơn một vạn mang về, sau này không biết còn có thể kiếm bao nhiêu cái hai vạn như thế.”
“Vậy thì, Tô Thanh Thanh dày mặt giành giật một phen, nói không chừng sau này thật sự sẽ sống tốt hơn Tô Nhuyễn.”
“Ai, cái số của Tô Nhuyễn đúng là bạc mệnh quá đi mất, bao năm qua nhìn thì có vẻ không phải lo ăn mặc, nhưng trên thực tế phải chịu ấm ức không ít. Người ta đều nói chỉ có dân quê tư tưởng lạc hậu mới bán con gái, nào ngờ người có văn hóa còn bán con gái ác độc hơn chúng ta nhiều…”
Có người huých nhẹ đối phương một cái: “Này, đừng nói nữa, Tô Văn Sơn về rồi kìa.”
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Tô Văn Sơn đạp xe từ cổng thôn tiến vào. Bà ta lập tức cất cao giọng, hỏi vặn: “Cục trưởng Tô, nghe nói nhà ông nhận hai vạn tiền lễ hỏi của nhà họ Lộc phải không? Vậy các ông chuẩn bị cho Tô Nhuyễn bao nhiêu của hồi môn đây?”
Tô Văn Sơn không xuống xe, chỉ thả chậm tốc độ và cười nói: “Lễ hỏi là nhà họ Lộc cho Nhuyễn Nhuyễn, tôi không lấy một phân nào, cho con bé mang về nhà chồng hết.”
Ông ta cho rằng bản thân nói như vậy có thể vớt vát chút danh tiếng, lại không ngờ hội bà tám phía sau đều khinh bỉ ra mặt.
“Chậc chậc, nói dối mà còn không chuẩn bị trước, để tôi xem xem ông ta có thể cho Nhuyễn Nhuyễn mang theo thứ gì về nhà chồng.”
Có người nói: “Lỡ người ta nói thật thì sao?”
“Vậy thì tình hình của Minh Sâm tệ đến mức nào rồi? Có khi nào nằm liệt giường chỉ có thể há miệng chờ đút hay không?”
“Nếu thật sự như vậy, Tô Văn Sơn còn nuốt trọn tiền hồi môn của Tô Nhuyễn, thì đúng là quá vô lương tâm.”
Tô Nhuyễn vừa ra khỏi nhà bí thư chi bộ thôn thì nghe thấy những lời ấy:…
Tuy rằng cô rất vui vì mọi người đều nhìn rõ gương mặt thật của Tô Văn Sơn, nhưng để Lộc Minh Sâm tự dưng lại chịu tiếng oan thế này thì không ổn chút nào, rõ ràng anh ấy đâu có thế, lại còn đẹp trai như vậy chứ.
Thế nhưng Tô Nhuyễn không hề giải thích. Thực ra những lời họ nói không hề có ác ý, hơn nữa ai nấy đều tự cho là đúng. Dù cô có cố gắng thanh minh, chưa chắc đã có ai tin. Cô cần phải để họ tận mắt chứng kiến thì hơn, dù sao ngày mai Lộc Minh Sâm cũng sẽ đến rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn lại lần nữa ra ủy ban thôn gọi điện thoại cho Lộc Minh Sâm: “Ngày mai khi đến đây, anh nhớ ăn mặc thật bảnh bao vào nhé, để mọi người đều phải trầm trồ, biết chưa?”
Lộc Minh Sâm, người vừa nãy còn đang bực bội thử quần áo, nghe vậy liền hiểu ngay cái tính sĩ diện của cô: “Thế nào? Lần này lại muốn so sánh với ai?”
Tô Nhuyễn châm chọc: “So với chính anh đấy. Bà con hàng xóm đều bảo anh bây giờ gầy như que củi, mồm méo mắt lác, chỉ có thể há miệng chờ em bón cơm.”
Lộc Minh Sâm: ???
Trở lại phòng bệnh, Lộc Minh Sâm nghiêm túc nhìn lại mấy bộ quần áo treo trên tường một lượt. Anh quay sang hỏi chàng thanh niên điển trai bên cạnh: “Rốt cuộc mấy bộ này có gì khác nhau?”
Hoàng Hải Uy – chuyên gia tình trường được Chính ủy Vương cố ý phái đến để chỉ dẫn Lộc Minh Sâm – chỉ vào một bộ trong số đó, nói: “Bộ này dùng dây lưng thắt lại một chút, sẽ tôn lên vòng eo thon và đường cong quyến rũ, rất gợi cảm.”
Lộc Minh Sâm: ……
Anh trực tiếp chỉ vào một bộ thường phục không có đai lưng bên cạnh, dứt khoát nói: “Mặc bộ này.”
……
Tô Nhuyễn không hề biết rằng một cuộc điện thoại của mình đã khiến Lộc Minh Sâm nghiêm túc làm theo lời khuyên về ăn mặc tươm tất. Trên đường về, cô gặp phải Hoắc Hướng Mỹ.
Cô không ngờ đối phương lại cố tình tới tìm mình, còn dùng vẻ mặt phức tạp chất vấn: “Chị thật sự tình nguyện lấy một người tàn tật, cũng không chịu lấy anh trai tôi sao?”
“Chị có biết không, vì chị mà ngày nào anh ấy cũng mượn rượu giải sầu đấy?”
Tô Nhuyễn cảm thấy rất khó hiểu: “Không phải anh trai cô sắp đính hôn với Tô Thanh Thanh rồi à?”
“Mượn rượu giải sầu ư?” Cô bật cười nói: “Sao tôi nghe nói là bọn họ say rượu làm càn nhỉ?”
“Cô gái, đừng có vu khống tôi lung tung như thế, tôi không gánh nổi đâu.”
Hoắc Hướng Mỹ tỏ vẻ vô cùng ấm ức: “Rõ ràng chị biết anh trai tôi thích chị nhiều năm như vậy, vì sao không chịu tin tôi?”
Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Thích tôi, liền ngủ với Tô Thanh Thanh, sau đó quyết định cưới Tô Thanh Thanh ư?”
“Vậy thì tình cảm của anh trai cô quả đúng là rất kỳ lạ.”
“Rõ ràng là chị biết anh ấy bị ép buộc, không phải chị cũng từng bị Tô Thanh Thanh hãm hại sao?” Hoắc Hướng Mỹ càng nói càng nóng giận: “Con người chị sao lại cố chấp như vậy? Vì giận dỗi mà chị từ bỏ anh tôi, nhất định sau này chị sẽ hối hận!”
Nói xong cô ta xoay người chạy mất.
Tô Nhuyễn bị cô ta chọc cho bật cười. Nhà họ Hoắc này đúng là, cả lũ đều tự coi mình là trung tâm vũ trụ.
Cô không để chuyện này trong lòng, đi thẳng về nhà họ Tô.