Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 135: Nhà họ Lộc tới

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Lúc này Tô Văn Sơn cũng đã về tới nhà. Nhìn thấy Tô Nhuyễn, ông ta thở dài cảm thán như một người cha sắp gả con, trong lòng tràn đầy lưu luyến, không muốn rời xa.

Tô Nhuyễn lại hoàn toàn không muốn diễn cùng ông ta vở kịch cha hiền con thảo. Mặc dù bây giờ tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều nhân nhượng cô, bao dung cô, ngay cả căn phòng của cô cũng đã được bố trí lại thành một gian khác, nhưng Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy khó chịu.

Rõ ràng hơn một tháng trước, cô vẫn có thể nằm bên bà cụ Tô như không có chuyện gì, nhìn bọn họ diễn kịch, nói những lời lẽ dối trá, lừa lọc, trong lòng âm thầm khinh bỉ hành vi đê tiện của bọn họ.

Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy tất cả những chuyện ấy vô cùng nhàm chán, lãng phí tinh lực, thà nghe Ngôn Thiếu Thời ồn ào nói những lời nhảm nhí còn thú vị hơn ở bên bọn họ nhiều.

Cô thật sự bị nhà họ Ngôn chiều hư rồi.

May mắn là cả nhà Tô Thanh Thanh không có mặt. Mọi người trong nhà đều bận tối mắt tối mũi, chẳng ai rảnh mà bận tâm đến cô. Bà cụ Tô và Tô Minh Nguyệt lo dọn dẹp, Tô Văn Sơn thì tiếp đãi Triệu Lập, thỉnh thoảng còn bị bà cụ sai vặt đi mua đủ thứ.

Riêng Tô Nhuyễn, cô chỉ cần chăm chút cho bản thân mình là đủ.

Sáng hôm sau, mọi công việc chuẩn bị coi như đã hòm hòm. Nhân lúc nhà họ Lộc còn chưa đến, bà cụ Tô định kéo cô và Tô Văn Sơn lại thủ thỉ riêng. Tô Nhuyễn thấy vậy, liền kiếm cớ ra ngoài mua kẹp tóc rồi chuồn thẳng.

Cô không ngần ngại sà vào nhóm các thím đang ngồi buôn chuyện ở đầu thôn, lắng nghe những tin đồn giật gân, tiện thể đợi Lộc Minh Sâm đến để làm sáng tỏ mọi chuyện.

Quả nhiên, chủ đề nóng hổi nhất hôm nay không gì khác ngoài hôn sự của Tô Nhuyễn và nhà họ Lộc. Mọi người không còn bàn tán về lễ hỏi nữa, mà chuyển sang quan tâm gia đình họ Lộc ra sao, liệu quan hệ với Lâm Mỹ Hương có tốt đẹp không.

“Thật ra nhà bên đó cũng phức tạp đáo để. Cưới xong, hai đứa nhỏ định dọn ra ở riêng hay vẫn sống chung với ông cụ Lộc nhỉ?” Mấy bà tám xúm xít.

“Nếu phải chăm sóc Lộc Minh Sâm thì tốt nhất cứ ở chung đi, chứ một mình con bé sao quán xuyến nổi?”

“Ôi chao, số phận thật trớ trêu. Hồi nhỏ Minh Sâm khôi ngô tuấn tú như Thiện Tài Đồng Tử bên cạnh Quan Âm, nào ngờ bây giờ lại thành ra nằm liệt giường thế này …”

“Minh Sâm đã nằm liệt giường rồi, vậy hôn lễ của hai đứa nhỏ còn làm ăn được gì nữa? Định liệu thế nào đây?”

“Chắc là không thể tổ chức linh đình được đâu nhỉ…”

Chỉ sau một đêm, Lộc Minh Sâm đã bị đồn thành người miệng méo mắt lệch, đến mức há miệng chờ người đút cơm. Tô Nhuyễn không hề giải thích, trong lòng cô thầm cười lạnh, đầy thích thú chờ đợi cảnh tượng lát nữa họ sẽ bị vả mặt 'chát chúa' và kinh ngạc đến rớt quai hàm.

“Này! Kia là ai vậy? Ngoại hình nhìn 'thần thái' quá đi mất… Hả?”

Nhóm "thánh buôn chuyện" vừa nhìn rõ người đang tiến tới, ban đầu còn ngớ người ra nhìn nhau, rồi ngay lập tức đôi mắt ai nấy đều sáng rực.

“Ôi, đó không phải Hoắc Hướng Dương sao? Cậu ta đến đây làm gì thế nhỉ?”

“Chậc chậc! Khỏi phải nói, cái dung mạo này đúng là cực phẩm rồi.”

“Nhuyễn Nhuyễn, cậu ta đến tìm cháu đấy à?”

Tô Nhuyễn nheo mắt, cảm thấy người này đúng là không thể cứu vãn nổi nữa rồi.

Thật lòng mà nói, ngoại hình của Hoắc Hướng Dương không hề tệ. Nếu không, anh ta cũng sẽ chẳng có nhiều cô gái vây quanh, hết người này đến người khác như vậy.

Hôm nay, anh ta còn cố tình ăn diện bảnh bao: áo sơ mi trắng kết hợp quần tây đen, khoác ngoài là chiếc áo gió màu nâu nhạt, chân đi đôi giày da đen bóng loáng. Anh ta chậm rãi tiến đến, gương mặt phủ một vẻ u buồn.

Trông anh ta hệt như hình tượng chàng "hoàng tử u sầu" đang thịnh hành dạo gần đây. Một cô vợ trẻ nào đó đã phải kinh ngạc cảm thán: “Nhìn y chang Phí Tường!”

Hoắc Hướng Dương nghe vậy liền mỉm cười với cô vợ trẻ kia, rồi ánh mắt lại chuyển sang Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn……”

Tô Nhuyễn không chút khách khí, cắt ngang lời anh ta: “Hôm nay anh ăn diện thế này định đi đâu? Nếu là muốn cầu hôn Tô Thanh Thanh thì cô ta không có nhà đâu, hai người chưa bàn bạc kỹ với nhau à?”

Hoắc Hướng Dương cứng họng, giọng nói vẫn mang theo vẻ u buồn: “Tô Nhuyễn, tôi có vài lời muốn nói với em, chỉ hai câu thôi, em yên tâm, sẽ không làm lỡ chuyện của em đâu.”

Tô Nhuyễn thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi, tôi và anh chẳng có chuyện gì đáng để nói với nhau cả.”

Hoắc Hướng Dương nhíu chặt mày, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng thật lòng dành cho cô: “Em thật sự định chôn vùi cả cuộc đời mình chỉ vì giận dỗi thôi sao?”

“Hôm nay em còn kịp hối hận đấy.”

Nói đến đây, anh ta ngừng lại một nhịp, rồi lát sau mới cắn răng nói tiếp: “Nếu em lo lắng về hai vạn tiền lễ hỏi kia, cứ để tôi lo giúp em!”

Những người xung quanh nghe thấy lời này lập tức ồ lên kinh ngạc. Hoắc Hướng Dương nói như vậy là có ý đồ gì đây?

Tô Nhuyễn nghe vậy thì giận đến bật cười: “Anh bị bệnh à? Biến đi!”

Hoắc Hướng Dương còn định nói thêm gì đó, thì nghe tiếng chị dâu Quế Hoa reo lên: “Ôi! Đến rồi! Nhà họ Lộc đến rồi!”

Mọi người lập tức quay đầu lại, quả nhiên trông thấy một chiếc ô tô đang chạy tới từ cửa thôn: “Sao lại có tới hai chiếc?”

Trong những năm này, ô tô vẫn còn là thứ cực kỳ hiếm hoi. Ngay cả ở trong huyện cũng không thấy nhiều, huống hồ là Tô Gia Câu nhỏ bé này. Lần này lại xuất hiện tận hai chiếc, không gây xôn xao mới là lạ.

“Chiếc xe phía sau là xe quân đội phải không? Đến nhà ai vậy nhỉ?”

Mọi người lập tức xôn xao bàn tán, ríu rít suy đoán. Tô Nhuyễn thì khẽ cong môi. Hoắc Hướng Dương vẫn luôn chú ý tới Tô Nhuyễn, thấy cô như vậy, trong lòng đau nhói nói: “Tô Nhuyễn, chẳng lẽ em thật sự vì tiền…”

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, chiếc Santana màu đen đã ấn vài tiếng còi vang dội cắt ngang, buộc Hoắc Hướng Dương phải lui sang một bên, để chiếc Santana lướt qua.

Khi anh ta đang định mở miệng nói tiếp, thì chiếc xe Jeep quân đội màu xanh lục lại dừng hẳn trước mặt mọi người.

Sau đó, cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn xuất hiện, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả. Bộ quân phục màu xanh phác họa rõ nét đường cong hoàn hảo trên dáng người anh, bên hông còn có một chiếc thắt lưng thít chặt, làm tôn lên vòng eo thon gọn, săn chắc. Những đường nét mạnh mẽ dưới eo cũng hiện rõ đầy quyến rũ.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 135: Nhà họ Lộc tới