Cả hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn người thanh niên mặc bộ quân phục từ trên ô tô bước xuống. Dáng người anh thẳng tắp, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác tự tại, phóng khoáng. Khi anh quay đầu nhìn về phía mọi người, ai nấy đều vô thức nín thở.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người Tô Nhuyễn: “Đang làm gì thế?”
Giọng điệu tùy ý, mang theo chút hơi ấm, xua tan cái khí thế khó diễn tả thành lời vừa rồi, khiến mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra. Lúc này, bọn họ mới để ý thấy vẻ ngoài của cậu thanh niên ấy quả thực xuất chúng, ngàn dặm mới tìm được một người sánh kịp.
Những cô gái trẻ vừa nãy còn trầm trồ kinh ngạc khi nhìn thấy Hoắc Hướng Dương, bây giờ ánh mắt lại dán chặt lên người Lộc Minh Sâm, không thể dứt ra được.
Hai mắt Tô Nhuyễn cũng sáng rực. Lộc Minh Sâm có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt táo bạo của cô không chút che giấu, lướt qua vòng eo săn chắc rồi dừng lại ở những đường cong hấp dẫn phía dưới của anh, sau đó những người khác cũng nhìn theo.
Lộc Minh Sâm:……
Trên thực tế, chỉ có Tô Nhuyễn là đơn thuần thưởng thức sắc đẹp, còn những người khác đều đang phán đoán định nghĩa “Người bị liệt” của nhà họ Lộc.
Có điều, càng nhìn qua vòng eo rắn chắc và đôi chân dài đầy sức mạnh kia, bọn họ mới phát hiện ra, nếu người này mà bị liệt, thì cũng là một người liệt quyến rũ đến mê người.
Tô Nhuyễn nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của chị dâu bên cạnh, thầm nghĩ vẫn là con gái còn biết rụt rè, nếu đổi thành đàn ông, chắc lúc này tiếng huýt sáo đã vang lên không dứt rồi.
Lộc Minh Sâm vô thức sinh ra cảm giác bị người ta trêu đùa, mà mấu chốt là người dẫn đầu lại chính là vợ sắp cưới của anh.
Anh dùng cánh tay làm điểm tựa, hơi dịch người vào trong xe, tránh đi ánh mắt của mọi người, nói với Tô Nhuyễn: “Có lên xe không?”
“Lên chứ.” Lúc này Tô Nhuyễn mới cười tủm tỉm, thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của mọi người, rồi giới thiệu: “Chị dâu Quế Hoa, thím Cát Tường, anh ấy là Lộc Minh Sâm.” Ngữ điệu của cô không giấu được vẻ đắc ý.
Thím Cát Tường lấy lại tinh thần, lập tức vỗ tay nói: “ Đúng là Minh Sâm của chúng ta đây rồi! Vừa rồi thím không dám nhận ra cháu.”
“Mọi người đều nói con gái mười tám thay hình đổi dạng, Minh Sâm cũng không kém đâu nhé, vẻ ngoài còn đẹp hơn cả minh tinh!”
“Còn không phải sao, nếu không đi làm lính, chắc chắn có thể đi làm minh tinh.”
Không hề giống một người bị liệt! Chân anh ta có thể săn chắc đến thế sao? Vòng ba cũng thật hoàn hảo. Xem ra chỉ là vận động có chút khó khăn thôi.
Nhưng mà, chỉ cần nhìn gương mặt đó, Tô Nhuyễn gả đi quả nhiên không hề thiệt thòi.
Giữa lúc mọi người xì xào khen ngợi, Hoắc Hướng Dương đột ngột tiến lên một bước. “Lộc Minh Sâm,” anh ta cất tiếng, “ tôi có vài lời muốn nói riêng với anh.”
Tô Nhuyễn khẽ đảo mắt. “Hoắc Hướng Dương,” cô làu bàu, “ anh bị gì vậy không biết?”
Lộc Minh Sâm thoáng liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, đoạn quay sang hỏi Tô Nhuyễn: “Hắn là ai?”
Tô Nhuyễn nhìn thấy vẻ mặt giả vờ của anh, khóe môi khẽ cong lên. Cô nén tiếng cười, phối hợp một cách nghiêm túc: “Hoắc Hướng Dương.”
Lộc Minh Sâm trầm ngâm một lúc, ra vẻ suy nghĩ như thể đang cố sức nhớ xem cái kẻ vô danh tiểu tốt này rốt cuộc là ai.
Hoắc Hướng Dương lộ rõ vẻ khó chịu. Tô Nhuyễn khẽ nhếch môi, nhắc: “Tô Thanh Thanh.”
Đến lúc này, Lộc Minh Sâm mới ra vẻ chợt vỡ lẽ. “A, hóa ra là kẻ mà Tô Thanh Thanh một mực muốn giữ gìn trinh tiết cho đây mà!”
Sau đó, anh nhún vai, vẻ mặt thờ ơ. “Chúng ta chẳng có gì để nói,” anh nói. “Hôm nay tôi còn có việc quan trọng hơn.”
Sắc mặt Hoắc Hướng Dương tái mét. Thấy Tô Nhuyễn sắp sửa lên xe, anh ta giận dữ hét lên: “Lộc Minh Sâm! Anh thừa biết tình trạng sức khỏe của mình không ổn định, vì cớ gì còn muốn hủy hoại đời con gái nhà người ta?”
“Hủy hoại?” Lộc Minh Sâm nhìn Hoắc Hướng Dương bằng ánh mắt kỳ quái, như thể đang nhìn một kẻ lập dị. “ Tôi đã chính thức cầu hôn, nộp báo cáo, kết hôn theo đúng thủ tục. Như vậy mà là hủy hoại sao?”
“Vậy còn chuyện anh dụ dỗ một cô gái đã có hôn ước, khiến cô ta hủy hôn, sau đó không cần mai mối, không sính lễ mà đã đường đường ngủ chung thì là gì? Là thứ tình yêu vĩ đại nhất trần đời này chắc?”
Tô Nhuyễn không nhịn được mà bật cười phá lên. Mấy bà thím, mấy chị gái phía sau cũng được phen cười rộ. Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Rốt cuộc là ai mới đang muốn hủy hoại đời con gái nhà người ta? Một kẻ bản thân còn chưa nên hồn đã vội đi dạy dỗ người khác, thật đúng là trò cười lớn nhất.
Tô Nhuyễn nhìn khuôn mặt khi thì xanh, khi thì đỏ gay gắt của Hoắc Hướng Dương, cô lạnh lùng nói: “Hoắc Hướng Dương, anh cứ một lòng một dạ mà yêu Tô Thanh Thanh đi. Chuyện của tôi, không cần anh phải bận tâm. Thứ tình yêu như anh, tôi không dám nhận nổi đâu.”
Dứt lời, cô sải bước lên xe. “Rầm!” Tiếng đóng cửa vang lên chát chúa. Chiếc xe jeep lập tức khởi động, lao thẳng về phía nhà họ Tô.