Tô Nhuyễn khẽ chạm vào tay Lộc Minh Sâm, anh liền hỏi Lâm Mỹ Hương: “Khu tập thể Ôn Hinh có phải là khu gần với khu tập thể công nhân viên chức Đông Cương không ạ?”
Lâm Mỹ Hương gật đầu: “ Đúng vậy, chính là khu đó. Hồi mới xây xong bác đã đến xem rồi, nhiều người tranh nhau mua lắm, chưa tới một tháng đã bán sạch.”
Tô Nhuyễn tủm tỉm cười nói: “Dì Lâm à, cháu thấy không nên để nhà mình phải tiêu tốn thêm nữa.” Lúc này cô ra vẻ vô cùng hiểu chuyện: “Dì đã cho chúng cháu hai vạn rồi, sao chúng cháu còn không biết ngại mà nhận thêm cả căn phòng nữa chứ?”
“Dù sao sau này Minh Sâm cũng phải về đơn vị công tác, tám chín phần mười là cháu cũng sẽ đi theo tùy quân. Căn phòng để đó không ai dùng thì dễ bị hư hỏng.”
“Hơn nữa khu tập thể Ôn Hinh cũng cách trường học, bệnh viện khá xa, chúng cháu cứ thuê tạm một căn phòng làm phòng cưới là ổn rồi ạ.”
Lâm Mỹ Hương nói: “Sao lại thế được? Vẫn phải có phòng riêng thì lòng mới yên ổn chứ.”
“Còn về chuyện phòng ốc có thể bị hư hại, hai đứa không cần lo lắng đâu. Nhà bác ở gần, có thể thường xuyên ghé qua quét tước, dọn dẹp giúp.”
Sau đó nghiễm nhiên thành phòng của bà ta luôn à? Tô Nhuyễn nhếch mép, kiếp trước cô đã thấy không ít trường hợp người vô lại chiếm phòng không chịu trả lại, đặc biệt là giữa họ hàng thân thích.
Lộc Minh Sâm thẳng thắn nói: “Được thôi, vậy khi nào chúng ta làm thủ tục sang tên?”
Lâm Mỹ Hương bị hỏi đến nghẹn lời: “Sang… sang tên sao?”
Lộc Minh Sâm nói: “Căn phòng đó là phòng cưới chuẩn bị cho Minh Kha phải không? Không sang tên cho cháu thì sao?”
Lâm Mỹ Hương vội vàng giải thích: “Làm gì có! Chẳng phải cháu cũng biết tất cả nhà cửa bên nhà bác đều đứng tên ông nội cháu đó sao?”
Lúc này, người nhà họ Tô mới nhận ra vấn đề. Nếu căn phòng đứng tên cụ Lộc thì sao có thể xem là của Lộc Minh Sâm được chứ?
Đến lúc Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn đi bộ đội, quanh năm không ở nhà, thì rốt cuộc căn phòng này sẽ thuộc về ai vẫn còn là một ẩn số.
Suy cho cùng, Lâm Mỹ Hương vẫn đang tính toán đến số của hồi môn của Tô Nhuyễn. Thử hỏi có đôi vợ chồng son nào mà lại không tỉ mẩn, dồn hết tâm huyết để trang hoàng cho phòng cưới của mình cơ chứ? Trong tay Tô Nhuyễn có tiền, thế nào cũng sẽ mua thêm TV, tủ lạnh, máy giặt… Ít nhất cũng phải bỏ ra một vạn.
Sau đó đợi hai đứa vừa đi công tác, căn phòng không người ở, thì đúng lúc cho Lộc Minh Kha làm phòng cưới.
Đều là người thân trong nhà, vả lại căn phòng do nhà họ Lộc mua, đến lúc đó nếu Minh Kha thật sự chuyển vào ở, Tô Nhuyễn có thể đuổi được sao? Cho dù cô có muốn, e là cũng chẳng có thời gian và sức lực.
Nghĩ tới đây, Tô Văn Sơn lập tức nói: “Lời Nhuyễn Nhuyễn nói cũng có lý. Hay là cứ giữ căn phòng kia lại cho Minh Kha nhà chị làm phòng cưới đi.”
“Phòng cưới của hai đứa trẻ để tôi tìm giúp, sẽ đứng tên chúng nó, như vậy vợ chồng nó sẽ yên tâm hơn.”
Tô Nhuyễn: ...
Không để nhà họ Lộc nhúng tay vào, định tự mình lo liệu à? Rốt cuộc Tô Văn Sơn lấy đâu ra sự tự tin rằng ông ta có thể qua mặt được cô thế này?
Lộc Minh Sâm chẳng muốn dây dưa dài dòng với bọn họ, anh dứt khoát giải quyết vấn đề: “Chẳng cần mua nhà làm gì, mua rồi cũng chẳng có tiền mà sửa sang, trang trí tử tế. Dì Phúc nói sau khi kết hôn sẽ trả lại căn nhà ở thành phố Yến cho chúng cháu, căn nhà kia hơi rách nát, khả năng sửa lại cũng phải mất một hai vạn. Thôi thì chúng cháu không lãng phí tiền vào khoản này nữa.”
Tạm thời không tìm được cách nào để moi móc của hồi môn của Tô Nhuyễn, người hai nhà chỉ đành hậm hực im miệng.
Bà cụ Tô lại nhắc đến số vàng Tô Nhuyễn đã nhận được: “Nếu muốn tiết kiệm tiền thì tam kim cũng không cần mua đâu. Hay là dùng số vàng dì Phúc cho các cháu mang đi chế tác lại đi.”
“Bà có đứa cháu ngoại biết làm trang sức, các cháu cứ nghĩ xem mình thích kiểu dáng nào, rồi bảo thằng bé làm giúp, đỡ bị người khác lừa gạt.”
Cuối cùng Tô Minh Nguyệt vẫn không nhịn được, cô ta hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn, Minh Sâm cho cháu bao nhiêu trang sức vậy?”
Nói tới đây, cô ta lại móc mỉa: “Bà nội nuôi cháu lớn như vậy, giờ cháu sắp gả cho người ta rồi, không nghĩ tới chuyện hiếu kính bà nội mình sao?”
Tô Nhuyễn còn chưa kịp thốt lời, đã có tiếng trào phúng vang lên ngoài cửa: “Đương nhiên là phải hiếu kính rồi.”
“Hiếu kính bà nội, chẳng lẽ lại không hiếu kính cha ruột? Hiếu kính bà nội vài cái nhẫn vàng, hiếu kính cha ruột một cây đàn dương cầm nhỉ?”
Nghe thấy những lời này, người nhà họ Tô đều biến sắc.