Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 139: Lý Nhược Lan tới (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Người trong phòng quay đầu lại, lập tức trông thấy Lý Nhược Lan đang đứng ở cửa. Đã gần hai mươi năm trôi qua, bà ấy thay đổi không nhiều lắm, đặc biệt là gương mặt giống Tô Nhuyễn đến tám phần, hệt như đúc. Dù ai trông thấy cũng sẽ nhận ra được thân phận của bà ấy.

Bà cụ Tô lập tức sa sầm mặt xuống, không chút khách khí tra hỏi: “Cô tới đây làm gì?”

Nói xong bà cụ nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Cô cố ý tới đây gây sự lúc này à?”

Sau đó, bà cụ Tô mở miệng tuôn một tràng mắng chửi Lý Nhược Lan như s.ú.n.g liên thanh, không ngừng nghỉ giây nào: “Khi con bé còn nhỏ cô ruồng bỏ chồng con, giờ con bé sắp kết hôn cô lại lóc cóc chạy đến… ”

“ Tôi nói cho cô biết, tiền lễ hỏi đều là của con bé, cô đừng mong có thể kiếm được một phân nào!”

Lời này vừa nói ra, nếu là người không rõ nội tình nghe thấy, chắc chắn sẽ nghĩ rằng Lý Nhược Lan nghe tin Tô Nhuyễn gả cho nhà giàu có, mới chạy tới đòi chia lễ hỏi.

Lý Mai Hoa dẫn Lý Nhược Lan tới đây, vội vàng đứng ra hòa giải: “Ai, cục trưởng Tô, bà Tô, hai người đều hiểu lầm mẹ Nhuyễn Nhuyễn rồi.”

“Cô ấy nghe nói Nhuyễn Nhuyễn sắp kết hôn, mới cố ý lặn lội từ thành phố về đây để hỏi thăm tình hình, rồi hỏi khắp khu tập thể cán bộ mới hay tin hôm nay chính là ngày nhà họ Lộc tới cầu hôn.”

Nói tới đây, bà ấy liếc mắt nhìn Tô Văn Sơn một cái đầy ẩn ý: “Dù sao cũng là mẹ ruột của con bé mà.”

Tô Văn Sơn luôn cảm thấy ánh mắt Lý Mai Hoa không đúng lắm, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành: “Sao đột nhiên cô lại chạy tới khu tập thể cán bộ?”

Bà cụ Tô đã giận đến tím mặt: “Có phải cô ta lại muốn phá hoại thanh danh của Văn Sơn ở khu tập thể hay không?”

“Chủ nhiệm Lý, chị đừng để cô ta lừa. Chẳng lẽ cô ta không biết đường về Tô Gia Câu hay sao mà phải cố ý chạy tới huyện thành? Loại đàn bà có thể vứt bỏ con gái mới lên ba…”

“Phá hoại thanh danh của Tô Văn Sơn?” Lý Nhược Lan cười mỉa mai: “Rốt cuộc anh ta đã làm gì xấu để tôi có cơ hội phá hoại thanh danh của anh ta chứ?”

“Vì sao tôi chạy tới huyện thành, trong lòng hai mẹ con bà không tự hiểu rõ sao?” Lý Nhược Lan quay đầu chỉ về phía đám người hóng hớt đang bu quanh: “Chủ nhiệm Lý, chị có thể hỏi mấy người này, hỏi xem trước kia tôi từng tới thăm Nhuyễn Nhuyễn bao nhiêu lần?”

“Thế nhà họ Tô các người đã làm gì con bé? Trước khi con bé lên năm tuổi thì giấu biệt trong lu gạo, không cho tôi gặp. Lên tám tuổi thì dạy nó trốn, bảo nó leo thang trèo tường ra ngoài. Tôi vừa bén mảng tới Tô Gia Câu là con gái tôi lập tức phải sống như một kẻ trộm vậy!”

Bà cụ Tô vẫn gân cổ cãi lại: “Sao hả? Tôi không muốn cháu gái mình học hư thì sai sao? Cô mò tới làm gì? Định cướp con bé đi hay coi nó như chó mèo, thích thì đùa giỡn một chút rồi bỏ?”

“Là lo tôi cướp mất con bé, hay là nhà họ Tô bà đang có tật giật mình?” Lý Nhược Lan cười khẩy đầy khinh bỉ: “Cứ nghĩ tôi không phải người tốt, nhưng tiền tôi gửi thì không từ chối lần nào cả.”

Tiếng mắng của bà cụ Tô càng lúc càng lớn: “Tiền nào? Tiền nong gì ở đây? Cô bớt đứng đó nói hươu nói vượn!”

“Bà Tô, nói hươu nói vượn hay không thì bà cứ xem sẽ rõ.” Lý Nhược Lan rút ra một xấp biên lai gửi tiền, vỗ mạnh lên bàn. “Bà đừng nghĩ chỉ có nhà bà cầm tiền mới có bằng chứng, còn tôi gửi tiền thì không có bằng chứng chứ?”

Nhìn thấy xấp biên lai gửi tiền dày cộm kia, sắc mặt Tô Văn Sơn lập tức biến đổi. Bà cụ thì muốn xông lên giật lấy, nhưng Lý Nhược Lan đã nhanh tay lẹ mắt nhét chúng vào tay Lý Mai Hoa rồi: “Để phòng ngừa bọn họ nói tôi lừa gạt người khác, chủ nhiệm Lý phiền chị xem giúp tôi mấy biên lai này.”

“Từ khi Nhuyễn Nhuyễn ba tuổi, tháng nào tôi cũng đều đặn gửi tiền nuôi nấng, không thiếu một tháng nào. Khi con bé lên cấp hai, tôi còn gửi thêm tiền mua đồ ăn dinh dưỡng, mỗi tháng một trăm đồng. Lên cấp ba thì là một trăm hai.”

“Sau khi con bé tròn mười tám, tôi nghĩ con gái tuổi đó thường thích ăn diện trang điểm, mà mẹ kế của con bé chắc chắn sẽ không bận tâm chuyện này, còn cha nó là đàn ông thì lại sơ ý. Là mẹ ruột, tôi phải làm tròn trách nhiệm. Thi thoảng tôi còn gửi thêm đồ tới, tiền thì cứ năm trăm một lần.”

“Tổng cộng một vạn một ngàn năm trăm đồng.” Lý Nhược Lan nói rành rọt. “Tô Văn Sơn, ông có muốn kiểm tra lại không?”

Nói tới đây, giọng bà ấy đột ngột trở nên gay gắt, chói tai: “Số tiền này, ông đã dùng trên người con gái tôi được bao nhiêu?”

Vốn dĩ Lý Nhược Lan muốn bình tĩnh nói chuyện, nhưng khi nghĩ tới những ấm ức mà Tô Nhuyễn phải chịu đựng suốt bao năm nay, cuối cùng bà vẫn không thể nhịn được: “Từ nhỏ tới lớn, con gái tôi đã tiêu hết nổi một ngàn đồng của số tiền đó chưa?”

Vân Chi

Những người có mặt ở hiện trường đều ồ lên kinh ngạc. Chị dâu Quế Hoa không nhịn được mà hỏi: “Cô còn gửi tiền nuôi nấng à?”

Lý Mai Hoa đưa xấp biên lai gửi tiền cho chị ấy: “Đây, chị xem thử có thiếu tháng nào không.”

Chị dâu Quế Hoa nhận lấy, bắt đầu cùng mọi người nghiên cứu. Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy biên lai gửi tiền bao giờ, nhưng ngày tháng, tên Tô Văn Sơn, và số tiền trên đó đều được ghi rõ ràng, mạch lạc.

Ngoài Tô Nhuyễn ra, Lý Nhược Lan không hề có lý do nào để gửi tiền cho Tô Văn Sơn hàng tháng cả.

Lý Mai Hoa đảo mắt nhìn qua Tô Văn Sơn và bà cụ Tô, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang kinh ngạc tột độ của Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, cháu có biết chuyện này không?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 139: Lý Nhược Lan tới (1)