Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 140: Lý Nhược Lan tới (2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Nhuyễn nhìn Tô Văn Sơn và bà cụ Tô, yên lặng lắc đầu.

Bà cụ Tô nóng nảy: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu nghe bà nội nói, số tiền này là do tòa án yêu cầu, cô ta buộc phải đưa cho!”

Chị dâu Quế Hoa không nhịn được phản bác: “Buộc phải cho nhưng nhà bà đâu có tiêu tiền cho Nhuyễn Nhuyễn? Cả nhà Tô Văn Sơn ở trên huyện thành, từ nhỏ Nhuyễn Nhuyễn đã phải đi theo bà ở lại nông thôn, học trường tiểu học trong thôn. Mà còn vì con trai bà là cục trưởng cục giáo dục nên mới được miễn học phí nữa chứ!”

Lý Mai Hoa hỏi Lý Nhược Lan: “Cô từng gửi một chiếc kẹp tóc trân châu?”

Lý Nhược Lan gật đầu: “Là chiếc kẹp tóc có năm sáu viên ngọc trai, hồi Tết vừa rồi tôi có dịp lên thủ đô học tập, khi về có mang theo, và cả một đôi giày da trắng in hoa dọc bên thân nữa, tất cả đều là tôi mua cho con gái mình.”

Lý Mai Hoa nhìn Tô Văn Sơn: “ Tôi nhìn thấy Điềm Điềm đeo chiếc kẹp tóc ngọc trai đó, còn đôi giày da trắng thì Đỗ Hiểu Hồng lại đang dùng. Cô ta nói là do người thân từ thủ đô mang về cho.”

Những người xung quanh lại lần nữa ồ lên: “Trời ạ, sao họ có thể mặt dày đến vậy chứ?”

“Gia đình kiểu gì thế này chứ, mấy năm qua không biết Nhuyễn Nhuyễn đã phải sống khổ sở ra sao.”

“ Đúng là vậy mà, cả nhà họ sống trên huyện thành, còn Nhuyễn Nhuyễn thì cứ lủi thủi ở dưới thôn. Ai cũng bảo Đỗ Hiểu Hồng là người xấu bụng, hóa ra không chỉ xấu bụng thôi đâu. Cầm tiền, xài đồ của người ta, còn đối xử khắc nghiệt với con gái nhà người ta đến thế…”

“Đỗ Hiểu Hồng vốn dĩ chẳng phải người tốt lành gì, nhưng chẳng phải do Cục trưởng Tô đã ngầm đồng ý sao? Vợ cũ gửi đồ cho con gái, lẽ nào ông ta lại không biết?”

“Còn ra vẻ là người làm công tác văn hóa cơ đấy, khinh! Đúng là không biết xấu hổ.”

“Hèn chi lại đề phòng nghiêm ngặt, không cho Tô Nhuyễn gặp mẹ ruột của con bé. Bọn họ nào dám để hai người gặp nhau, vừa gặp chẳng phải là mọi chuyện sẽ bại lộ hết sao?”

“Thật đáng thương cho Nhuyễn Nhuyễn, nếu không thì sao con bé phải chịu đựng nhiều ấm ức đến vậy …”

Bà cụ Tô nghe những lời xì xào đó lập tức nổi trận lôi đình, nhưng không có cách nào biện giải, đành dứt khoát giở thói càn quấy: “Lý Nhược Lan, tôi thấy cô chẳng có ý tốt gì! Đến lúc con bé sắp kết hôn rồi mà cô còn mang mấy thứ này tới làm gì? Hay là cô muốn Nhuyễn Nhuyễn phải trả lại tiền cho cô sao?”

Lý Nhược Lan giận quá hóa cười: “Người tiêu tiền tôi gửi cho Nhuyễn Nhuyễn là nhà bà, mắc gì tôi phải đòi từ con bé?”

Bà cụ Tô đỏ mặt tía tai, cố chấp ngụy biện: “Đó là do chính cô không cần Nhuyễn Nhuyễn, bỏ chồng chạy theo trai! Số tiền này là cô bồi thường tổn thất tinh thần cho Văn Sơn nhà tôi! Đúng vậy! Là bồi thường tổn thất tinh thần! Nếu không phải do cô cương quyết ly hôn, sao Văn Sơn nhà chúng tôi, một người tốt nghiệp đại học đường đường chính chính, lại phải chấp nhận làm giáo viên tiểu học?”

Bà ta nhanh chóng nói hết câu, không hề cho Lý Nhược Lan một cơ hội phản bác nào, đã hung tợn uy hiếp: “ Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám quấy rầy con bé Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi, tôi sẽ đi mách với lãnh đạo cơ quan của cô một tiếng, xem cô còn có thể tiếp tục làm giáo viên được nữa hay không!”

“Dù sao tôi cũng già rồi, chẳng còn gì để mất nữa, đến lúc đó xem chúng ta ai sợ ai!”

Đối với đa số người dân ở thời đại này mà nói, công việc chính là cần câu cơm duy nhất. Mà lãnh đạo cấp trên luôn để ý tới tác phong cá nhân của cấp dưới, một khi thanh danh bị hủy hoại, cái giá phải trả chính là mất đi chén cơm của mình, sau này muốn tìm việc làm cũng vô cùng khó khăn.

Cho nên, câu đe dọa “ đi mách lãnh đạo cơ quan” bình thường vô cùng hiệu nghiệm.

Lý Nhược Lan lập tức cười trào phúng: “Bà thì đúng là kẻ không có gì để mất thật, nhưng bà thử hỏi Tô Văn Sơn một chút xem, liệu ông ta có giống như vậy không?”

Câu này vừa dứt lời, người phụ nữ vẫn luôn đeo kính râm đứng phía sau đột nhiên bật cười: “Tô Văn Sơn, ông nói dối nhiều quá, đến nỗi tự cho đó là sự thật rồi sao?”

“Năm đó khi còn trong trường, rốt cuộc là ai đã nói bản thân chưa kết hôn hả?”

Người phụ nữ kia mặc một bộ tây trang kết hợp quần ống rộng, lại còn trang điểm rất tinh xảo. Rõ ràng đó là cách ăn mặc đang rất thịnh hành ở Hồng Kông, phong cách vô cùng hiện đại, sành điệu.

Bà ấy tháo kính râm xuống, nhìn thẳng về phía Tô Văn Sơn, chất giọng lạnh lùng: “Tô Văn Sơn, tôi từng biết ông là kẻ vô sỉ, nhưng thật không ngờ ông lại vô sỉ đến mức này đấy!”

Tô Văn Sơn ngơ ngác nhìn đối phương. Bà cụ Tô cả giận quát: “Cô là con hồ ly tinh từ xó xỉnh nào tới vậy? Đây là chuyện riêng của nhà chúng tôi, không tới lượt cô mà xía vào đâu!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn chợt biến đổi: “Mẹ!”

“Sao lại không đến lượt tôi?” Người phụ nữ kia cười khẩy một tiếng: “Nếu không phải nhờ Lý Nhược Lan chạy tới trường học tìm Tô Văn Sơn, suýt chút nữa tôi đã trở thành con dâu của ngài rồi đó!”

Bà cụ Tô sững sờ, như con vịt bị bóp cổ, chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Tô Văn Sơn.

Tô Văn Sơn không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa rồi: “Trang Tư Viện.”

Ông ta nhìn Lý Nhược Lan, ánh mắt khó tin: “Sao hai người lại …”

Tô Nhuyễn cũng kinh ngạc, cô biết Trang Tư Viện. Đó chính là con gái của vị lãnh đạo năm đó Tô Văn Sơn đã nói dối mình độc thân để theo đuổi.

Dì Trang này cũng không phải người tầm thường. Năm đó, sau khi phát hiện ra mình bị lừa, việc đầu tiên bà làm là xác nhận sự thật với Lý Nhược Lan, sau đó tìm người trùm bao tải đánh cho Tô Văn Sơn một trận thừa sống thiếu chết. Cuối cùng, dựa vào mạng lưới quan hệ của cha mình, bà ném Tô Văn Sơn xuống trường tiểu học trong thị trấn.

Sau khi ly hôn, Lý Nhược Lan trở lại thành phố. Hai người tình cờ gặp nhau, cảm thấy hợp tính nên dần dần trở thành bạn tốt.

Không ngờ lần này mẹ cô lại mời cả Trang Tư Viện tới. Xem ra bà ấy đã chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.

“Hai ta ư? Bạn tốt.” Trang Tư Viện mỉa mai: “Năm đó, khi tôi nghe người ta nói ông cưới vợ hai có quyền thế, được chuyển vào cục giáo dục, tôi đã định ra tay lần nữa. Nhưng Nhược Lan nói không muốn để Nhuyễn Nhuyễn có một người cha đáng xấu hổ, hơn nữa cuộc sống của ông tốt lên thì Nhuyễn Nhuyễn cũng có thể tốt hơn một chút…”

“ Tôi nể mặt Nhuyễn Nhuyễn mới tha cho ông một con đường sống.” Nói xong, bà ấy nhìn vào sấp biên lai gửi tiền kia, rồi lại nhìn sang Tô Nhuyễn: “Ai ngờ ông có phúc mà không biết quý trọng, cứ khăng khăng dày xéo.”

“ Đúng là không có mệnh phú quý cũng đáng đời!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn đại biến: “Bà định làm gì?”

Bà cụ Tô thì vội vã nhìn về phía Tô Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn, cháu đừng nghe bọn họ nói bậy. Bọn họ tới đây lúc này, chính là vì để ý của hồi môn của cháu thôi.”

Lý Nhược Lan lại lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm, giọng điệu châm biếm: “Buồn cười thật đấy! Đây là tiền tôi thêm vào đồ cưới cho Nhuyễn Nhuyễn.”

Nói xong, bà ấy nhìn Tô Văn Sơn, hỏi: “Nếu nhà ông không nhìn chằm chằm vào của hồi môn của Nhuyễn Nhuyễn, vậy ông chuẩn bị cho con bé thứ gì?”

“À, tôi hiểu rồi.” Lý Nhược Lan tỏ vẻ thấu hiểu, gật gù: “Bao nhiêu năm tôi gửi tiền, ông đều tiết kiệm lại, chắc là định dùng nó làm của hồi môn cho Nhuyễn Nhuyễn nhỉ?”

“Vậy thì bây giờ nên lấy ra rồi.” Ánh mắt bà ấy trở nên sắc bén, lạnh lùng: “Hay là ông thật sự định đưa tiền tôi gửi cho mẹ con Đỗ Hiểu Hồng tiêu xài, còn con gái tôi thì lại ngược đãi?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 140: Lý Nhược Lan tới (2)