Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 141: Trả Tiền

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Những chứng cứ ấy xác thực đến mức được truyền tay rất nhiều các bà các thím trong thôn. Lần này, Tô Văn Sơn coi như đã xé toạc mặt mũi với họ, có dùng keo cũng không gắn lại được.

Thế nhưng, cũng chính vì vậy mà Tô Văn Sơn dường như định bất chấp tất cả để không trả lại số tiền này.

Dù sao, họ cũng đã tham lam tận mười tám năm trời. Khi tham một tháng hai tháng, bọn họ cảm thấy không nhiều lắm, cũng chỉ đủ để cải thiện cuộc sống, thi thoảng có chút niềm vui bất ngờ. Bây giờ, bắt bọn họ phải dùng một lần đào hết tích tụ trong nhà ra để trả lại, sao có thể không đau lòng?

Mà người phải lấy tiền ra trả lại còn là Đỗ Hiểu Hồng nữa chứ.

Ngày hôm đó, sau khi xong việc, Lý Nhược Lan không về thành phố cùng Tô Nhuyễn và nhà họ Lộc, mà ở lại huyện Khai Vân với Trang Tư Viện. Ngày hôm sau, bà trực tiếp chặn đường Tô Văn Sơn trước cửa khu tập thể cán bộ. Đỗ Hiểu Hồng thấy vậy thì muốn khóc lóc, làm loạn một trận, dù sao từ trước tới nay bà ta đã chẳng còn thể diện gì, lần này càng liều c.h.ế.t không chịu móc hầu bao ra số tiền kia.

Theo lời bà ta, bây giờ Tô Văn Sơn đã mất hết danh dự, tất cả mọi người đều biết chuyện này rồi, trả lại tiền cũng chẳng thay đổi được gì, việc gì phải trả?

Lần trước, vì không mua được đàn dương cầm nên Tô Điềm Điềm đã khóc lóc ầm ĩ một trận. Bây giờ mà trả lại số tiền này, liệu sang năm con gái bà ta có còn được tiếp tục học ở trường trung học Thánh Đức hay không đã là một vấn đề lớn.

Bà ta trực tiếp đe dọa Lý Nhược Lan: “Mày đừng tưởng con Tô Nhuyễn kết hôn rồi thì tao không đụng được nó. Nó không cho tao sống yên ổn, tao cũng sẽ không để yên cho nó! Đến lúc đó, nó đừng hòng yên tâm đi học! Có giỏi thì chúng mày cứ thử canh chừng tao cả ngày xem, không thì tao sẽ chẳng làm gì khác ngoài việc chuyên tâm gây phiền phức cho nó, thậm chí thuê người cũng phải khiến nó bỏ học, để năm nay nó thi đại học cũng trượt vỏ chuối như năm ngoái.”

Sắc mặt Lý Nhược Lan sa sầm: “Cho nên, cái ngày con gái tôi thi đại học bị tiêu chảy cũng là do cô giở trò quỷ phá đúng không?”

Ngoài miệng, Đỗ Hiểu Hồng không chịu thừa nhận, nhưng bà ta làm điều ác đã nhiều năm, không phải kẻ có thể giấu diếm mọi chuyện, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đắc ý chói mắt.

Lý Nhược Lan tức đến sôi máu, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bà nghiến răng nghiến lợi: “Được lắm, có giỏi thì cô cứ làm đi! Đâu phải mỗi mình cô có con gái. Đàn em khóa dưới của tôi đang dạy ở trường trung học Thánh Đức, tôi đã hỏi han rõ ràng về Tô Điềm Điềm từ lâu rồi.” Nói tới đây, bà ấy cười mỉa mai: “Suốt ngày không học hành tử tế, chỉ chuyên chạy theo sau mấy cậu ấm nhà giàu, làm chân sai vặt bưng trà rót nước cho người ta chỉ vì mấy chục đồng bạc lẻ, lại còn tỏ vẻ rất vui vẻ nữa chứ.”

“Có điều tôi cảm thấy năng lực thực hiện của con bé hơi kém cỏi. Khi về, tôi sẽ kiến nghị đàn em của mình cho con bé ngày ngày quét dọn phòng ngủ, phòng học, nhà vệ sinh, đến nhà ăn rửa bát, dọn dẹp đủ thứ linh tinh gì đó. Đa số học sinh trường trung học Thánh Đức sẽ đi du học nước ngoài, rất quý giá, Tô Điềm Điềm mà làm mấy việc đó là hợp nhất rồi.”

“Làm tốt, biết đâu lại được con trai một đại gia nào đó cảm thấy thuận mắt mà mang về nhà làm bảo mẫu? Đỡ tốn tiền học thêm đàn dương cầm!”

Đỗ Hiểu Hồng trừng mắt, khóe mắt như muốn nứt ra: “Mày dám!”

Lý Nhược Lan nghĩ một lát, rồi nói: “Làm vậy đúng là không tốt lắm. Dù sao Tô Điềm Điềm cũng là em gái cùng cha khác mẹ với Nhuyễn Nhuyễn nhà tôi, có em gái làm bảo mẫu thì Nhuyễn Nhuyễn nhà tôi cũng thấy mất mặt. Hay là tôi đưa con bé ra nước ngoài luôn cho rồi?”

Lý Nhược Lan nhìn thẳng vào Đỗ Hiểu Hồng: “Chắc lần này về con bé có nói với cô chuyện ra nước ngoài du học rồi nhỉ?”

“Trong trường trung học Thánh Đức, học sinh mười sáu, mười bảy tuổi là có thể ra nước ngoài được rồi. Tôi biết rõ quy trình, có thể tự mình đưa con bé đi du học.”

Lý Nhược Lan cười khẩy: “Thậm chí có phải đập nồi bán sắt, tôi cũng sẽ đưa con bé đi.”

Việc ra nước ngoài theo cách Lý Nhược Lan nói hiển nhiên chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Đỗ Hiểu Hồng theo bản năng thét chói tai: “Mày định làm gì con bé!”

Lý Nhược Lan tiếp tục cười nói: “Nước ngoài rất phóng khoáng, giới trẻ bên đó chuộng dùng cần sa, việc các cô gái tuổi trăng rằm đã mang thai chẳng phải chuyện hiếm… A, đúng rồi, chắc cô không biết, ở nước ngoài phá thai bị xem là phạm pháp, một khi đã mang thai thì buộc phải sinh nở.”

Đỗ Hiểu Hồng lao tới như muốn liều c.h.ế.t với Lý Nhược Lan: “Lý Nhược Lan, mày dám!!”

Lý Nhược Lan cầm túi xách lên vung mạnh qua: “Cô cứ thử đi, xem tôi có dám không? E rằng cô vẫn chưa hiểu rõ con người tôi, trước kia chỉ vì con gái tôi tôn trọng cha của con bé, tôi muốn nó được vui nên mới để hai người sống yên ổn …”

“ Nhưng nếu hai người dám đụng tới một sợi tóc trên người con gái tôi, thì…” Nói tới đây, Lý Nhược Lan nhanh tay túm lấy tóc Đỗ Hiểu Hồng, đôi mắt sắc lạnh găm thẳng vào bà ta, gương mặt bà ta giờ phút này hệt như ác quỷ vừa thoát ra từ địa ngục: “Lý Nhược Lan tôi thề, nhất định sẽ bắt Tô Thanh Thanh phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần.”

Đỗ Hiểu Hồng nghe xong hoàn toàn kinh hãi. Còn giọt nước tràn ly đối với Tô Văn Sơn lại là câu nói của Trang Tư Viện:

“Tô Văn Sơn, ông nên biết ơn vì Nhuyễn Nhuyễn là con gái ông.” Trang Tư Viện không trực tiếp ra tay giúp Lý Nhược Lan, chỉ thong thả châm điếu thuốc, vẻ mặt toát lên nét phong tình quyến rũ, nhưng từng lời cô thốt ra lại khiến Tô Văn Sơn tái mét mặt mày.

“Năm con bé tám tuổi, ông không cho con bé nhập học đúng tuổi, có phải ông bị cấp trên khiển trách vì tác phong làm việc thiếu nghiêm túc, suýt chút nữa thì bị trường Nhất Trung của huyện sa thải phải không?”

Tô Văn Sơn như chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ, xen lẫn cả sự ngờ vực: “Là cô?”

“ Đúng vậy, là tôi.” Trang Tư Viện nói: “Không cần nhờ cha tôi mở miệng, chỉ cần tôi hé răng một lời là đủ.”

“Cuối cùng ông có thể vượt qua, từ một giáo viên bình thường ở trường Nhất Trung, chỉ trong hai năm đã được điều chuyển vào Cục Giáo dục, không phải do may mắn mà có, mà bởi Tô Nhuyễn không thể có một người cha vô dụng như thế.”

“Bây giờ cũng vậy, nể mặt ông đã làm cha nó suốt hai mươi năm, tôi sẽ không ra tay quá tàn nhẫn.”

“ Nhưng tốt nhất ông hãy khắc cốt ghi tâm, con bé mới là lá bùa hộ mệnh của ông, nếu con bé không được tốt, tôi có thể dễ dàng khiến ông mất tất cả! Chuyện này đơn giản đến mức không cần đến cha tôi ra mặt!”

Tô Văn Sơn thừa hiểu những lời Trang Tư Viện nói đều là sự thật, bởi ông ta thường xuyên theo dõi tin tức về việc cha Trang thăng chức, mà thủ đoạn của Trang Tư Viện thì ông ta đã từng nếm trải tận cùng, việc xử lý ông ta quả thực dễ như trở bàn tay.

Muốn tước bỏ chức vị của ông ta, chỉ cần cha Trang mở miệng nói một câu.

Lúc này Tô Văn Sơn không dám để Đỗ Hiểu Hồng tự ý gây chuyện nữa.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 141: Trả Tiền