Khi đưa tiền ra, Đỗ Hiểu Hồng khóc đến ruột gan đứt từng khúc, lần này là khóc thật, tiếng khóc thảm thiết còn lớn hơn cả tiếng người gác cổng trực điện thoại dưới lầu vọng lên.
Có lẽ bà ta cũng không thể hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này.
Rõ ràng là bắt đầu từ ngày nhà họ Lộc cầu hôn, bà ta đã lên kế hoạch kiếm chác một khoản hời từ đám cưới của Tô Nhuyễn, bây giờ chẳng vớt vát được dù chỉ một đồng, ngược lại, còn phải cống nạp toàn bộ số tiền tiết kiệm của cả gia đình.
Người trong khu tập thể xúm xít theo dõi từ đầu đến cuối, có người thở dài: “Không ngờ mẹ của Nhuyễn Nhuyễn lại mạnh mẽ và quyết đoán đến thế, nếu trước đây con bé đi theo bà ấy, đâu đến nỗi phải chịu bao tủi nhục suốt ngần ấy năm.”
Lý Mai Hoa cũng không biết nên thốt ra lời nào, bà ấy từng chứng kiến không ít chuyện vô đạo đức, nhưng nhà họ Tô này quả thực là một "cực phẩm" hiếm có.
“ Đúng là không biết trân trọng cái phước trời ban! Chẳng cần phải yêu thương gì nhiều, chỉ cần có chút lương tâm, làm tròn trách nhiệm của mình, thì giờ đây Tô Nhuyễn đã là sinh viên xuất sắc rồi. Tô Văn Sơn cũng được thơm lây, biết đâu còn được thăng chức, có được một chàng rể vừa có tiền vừa có tài.”
“Chứ còn gì nữa, bà nói xem ông ta làm vậy để làm gì cơ chứ? Mẹ con bé gửi tới bao nhiêu tiền như vậy, có phải họ thiếu thốn gì đâu? Đúng là gieo gió gặt bão mà.”
“Nếu đã không muốn nuôi thì dứt khoát đừng nhận ngay từ đầu, đằng này đã nhận rồi còn khắt khe, đúng là có vấn đề thật mà.”
Có người hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua là trả thù thôi, nhưng làm như vậy thì cũng quá đáng ghê tởm rồi.”
“Thế nên, con người ta ấy, làm gì cũng phải có lương tâm. Rơi vào nông nỗi này thì cũng đáng đời thôi.”
Khi những chuyện này xảy ra, Tô Nhuyễn đã về trường đi học từ lâu. Cuối cùng vẫn là do "cái loa phường" Ngôn Thiếu Thời kể lại cho cô nghe, cậu bé còn khoái chí nói: “Chị ơi! Sau này bọn họ không dám bắt nạt chị nữa rồi!”
Đêm đó, Ngôn Thiếu Dục mua thịt kho về nhà ăn mừng. Mặc dù Lý Nhược Lan vẫn chưa về tới, nhưng điều đó chẳng hề cản trở việc cả nhà nâng ly chúc mừng cho sự "dũng mãnh" của bà.
Lý Nhược Lan đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, và sau đòn ra tay sấm sét, hiệu quả lập tức rõ ràng: bà có thể đường hoàng nhúng tay vào chuyện hôn sự của Tô Nhuyễn.
Bà nói với người ngoài rằng, Tô Nhuyễn vẫn nhớ ân nuôi dưỡng hai mươi năm qua, thế nên hôn lễ vẫn sẽ được tổ chức tại nhà họ Tô.
Mỗi khi nhắc tới chuyện này, những người biết rõ nội tình ở Tô Gia Câu và huyện Khai Vân đều không ngớt lời khen Tô Nhuyễn là người nhân nghĩa. Bị nhà họ Tô đối xử tệ bạc như vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn giữ lại chút thể diện cho họ.
Hơn nữa, mọi người đều biết, chuyện đặt tiệc cỗ, mua của hồi môn tuy dùng danh nghĩa nhà họ Tô, nhưng trên thực tế, tất cả tiền đều do Lý Nhược Lan bỏ ra.
Số tiền Tô Văn Sơn trả lại chỉ vỏn vẹn mười một nghìn năm trăm đồng, đúng y con số trên biên lai gửi tiền. Còn về số đồ Lý Nhược Lan đã gửi cho Tô Nhuyễn thì ông ta chẳng mảy may nhắc đến.
Lý Nhược Lan chẳng hề che giấu giúp ông ta, ngược lại còn chủ động nói: “Được rồi, cứ coi như gia đình ông đã vất vả nuôi dưỡng con gái thay tôi đi. Tôi thưởng cho nhà ông đấy.”
“Dù sao Tô Nhuyễn ăn uống ở nhà cũng tốn hơn một nghìn đồng, phải không nào?”
Gặp phải chuyện này, mấy ngày qua Tô Văn Sơn không dám ngẩng mặt lên nhìn ai, nhưng mà ông ta thật sự đã hết sạch tiền rồi.
Kể từ khi Lý Nhược Lan nhận trách nhiệm chuẩn bị hôn lễ cho Tô Nhuyễn, cô cảm thấy tất cả thời gian rảnh rỗi của mình đều bị chiếm dụng sạch.
Chuyện của nhà họ Tô hay nhà họ Lộc, cô hoàn toàn không cần bận tâm. Ngoài hai vạn tiền lễ hỏi mà nhà họ Lộc đưa, Lý Nhược Lan còn thêm vào hơn một vạn lấy được từ chỗ Tô Văn Sơn, khiến cô có thể hoàn toàn tự tin khi đối mặt với nhà họ Lộc, không cho họ cơ hội giở bất kỳ trò xấu nào.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Tô Nhuyễn nhận ra, chuyện kết hôn lại phức tạp đến thế.
Đời trước, hôn lễ của cô được chuẩn bị vô cùng đơn giản. Trong trí nhớ của cô, chỉ có bà cụ Tô chuẩn bị cho vài bộ chăn gối, sau đó cô cùng Hoắc Hướng Dương đi mua vài bộ quần áo, và trước khi cưới thì chụp vỏn vẹn hai tấm ảnh cho có lệ.
Người nhà họ Tô thì ngoài việc chuẩn bị tiệc rượu trước khi cô về nhà chồng hai ngày, cũng chẳng bận rộn gì thêm.
Nhưng hiện tại thì khác, gần như tất cả người nhà họ Ngôn và người nhà họ Lý đều đang tất bật vì hôn sự của cô. Đặc biệt là Lý Nhược Lan, bà bận tối mắt tối mũi.
Bữa trưa mỗi ngày đều đổi thành Ngôn Thành Nho vào bếp nấu nướng. Tô Nhuyễn cũng chỉ có thể gặp được Lý Nhược Lan khi bàn bạc những chuyện liên quan tới hôn lễ của cô.
Ví dụ như chuyện chọn phòng cưới.
Có thêm khoản tiền mà Tô Văn Sơn trả lại, Lý Nhược Lan lập tức tìm xem các căn hộ ở khu tập thể Bình An gần đó.
Bà đương nhiên không đồng tình với ý định thuê phòng làm nơi tân hôn của hai con: "Nếu chưa có tiền thì thôi, chứ đã có rồi, tất nhiên phải có một chốn riêng cho mình chứ. Nếu không, sao mà có cảm giác thuộc về, lúc nào cũng nghĩ có thể rời đi dễ dàng."
Nghe đến đây, Tô Nhuyễn bỗng nhiên nghĩ đến Lộc Minh Sâm. Anh ấy cần một sự ràng buộc, cần một cảm giác gắn bó lâu dài.
Lý Nhược Lan vẫn không ngừng càm ràm: "Hơn nữa mua nhà thì nhà vẫn ở đó, có chạy đi đâu được đâu? Chẳng lẽ sau này con không tính về đây sống nữa sao?"
"Được rồi, mua thôi mẹ."
Dù sao mua nhà bây giờ cũng không lỗ. Mặc dù thị trường bất động sản chưa thực sự khởi sắc, nhưng khu tập thể Bình An này có vị trí vô cùng đắc địa: gần trường học, gần bệnh viện. Thậm chí trong tương lai không xa, ở khu vực lân cận còn sẽ xây dựng một trung tâm thương mại lớn nhất tỉnh Đông Lâm. Sau này, khu tập thể Bình An hình như còn được quy hoạch lại, phá bỏ để xây dựng khu căn hộ cao cấp hơn. Tính toán kỹ thì mua căn nhà này không những không mất giá mà còn hời lớn.
Vì thế, tranh thủ giờ nghỉ trưa, hai mẹ con đã đi xem nhà.