Đến chiều thứ Bảy, sau khi tan học, Tô Nhuyễn gọi điện thoại tới bệnh viện, nhắc Lộc Minh Sâm về buổi chụp ảnh cưới cuối tuần. Kết quả là Lộc Minh Sâm không nghe máy, còn Hoàng Hải Uy thì nói lắp bắp, giọng điệu ấp úng.
Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Anh Minh Sâm đâu? Có chuyện gì vậy?”
Hoàng Hải Uy ngập ngừng một lát, lí nhí đáp: “Không sao cả, cô út của lão đại và hai vợ chồng Lộc Minh Vĩ tới thăm anh ấy. Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại. Lát nữa tôi sẽ chuyển lời lại với lão đại giúp cô.”
Tô Nhuyễn chưa nói gì thêm, sau khi cúp điện thoại liền lập tức chạy thẳng tới bệnh viện.
Phòng bệnh của Lộc Minh Sâm nằm trên lầu ba, là khu dành riêng cho bệnh nhân hồi phục dài hạn, nhìn chung là khá yên tĩnh.
Thế nên, vừa lên đến lầu ba, Tô Nhuyễn đã nghe thấy tiếng cãi cọ mơ hồ vọng ra từ phòng bệnh của Lộc Minh Sâm. Khi đến gần, cô nghe rõ một giọng phụ nữ đầy ác ý chỉ trích: “Tao nói sai sao?”
“Cha mẹ mày bị chính mày khắc chết, cha mày hy sinh đúng vào ngày sinh nhật của mày. Nếu không phải tại mày, sức khỏe của mẹ mày cũng đâu đến mức yếu ớt như vậy!”
“Ông bà nội với bác Cả, chú Ba đã nuôi mày khôn lớn tử tế, mày còn điểm nào không hài lòng mà lại nỡ đối xử tàn tệ với tụi tao vậy chứ? Mày không sợ cha mẹ mày thất vọng à?”
Tô Nhuyễn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người phụ nữ trung niên đang lớn tiếng kia là Lộc Thải Hà, cô út của Lộc Minh Sâm. Kế bên bà ta còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi, hẳn là Lộc Minh Vĩ cùng vợ anh ta, Mạnh Oánh Oánh.
Ba người đó vây quanh, đẩy Lộc Minh Sâm vào giữa như thể anh là phạm nhân đang bị thẩm vấn. Họ nhìn xuống anh với vẻ bề trên, đầy hăm dọa.
Dứt lời Lộc Thải Hà, Lộc Minh Vĩ liền chen vào: “Minh Sâm, chuyện này em làm hơi quá rồi, năm đó mẹ em bị ốm…” Anh ta chưa dứt câu, cũng chẳng ai kịp hình dung chuyện gì xảy ra, Lộc Minh Sâm vốn đang lười nhác ngồi trên xe lăn bỗng dưng ra tay nhanh như chớp. Một tay anh siết chặt cổ Lộc Minh Vĩ, ấn mạnh vào thành xe lăn.
Mạnh Oánh Oánh sực tỉnh, lập tức hoảng loạn la hét: “Cậu, cậu đang làm cái quái gì vậy? Mau buông anh ấy ra!”
Lộc Minh Sâm vẫn không buông tay, gương mặt anh ta hoàn toàn vô cảm, chỉ có khóe môi mím chặt, đôi mắt trĩu nặng, một vẻ chán chường mà Tô Nhuyễn đã từng chứng kiến không biết bao nhiêu lần trong kiếp trước …
Mạnh Oánh Oánh định tiếp tục kêu gào, nhưng bị ánh mắt bất ngờ ngước lên của Lộc Minh Sâm dọa cho thất kinh, tiếng thét chói tai như bị ai đó bóp nghẹt, bỗng chốc im bặt.
Mãi đến khi Lộc Minh Sâm siết chặt khiến Lộc Minh Vĩ tắc thở, mặt đỏ bừng lên như gấc, nhìn chồng mình như con mồi yếu ớt bị bóp cổ không thể kháng cự, Mạnh Oánh Oánh mới sực tỉnh, hoảng loạn lao tới can ngăn.
Dường như chẳng hề cảm nhận được chút sức lực nào từ cô ta, Lộc Minh Sâm chỉ khẽ vung tay còn lại, hất Mạnh Oánh Oánh văng ra xa. Sau đó, anh vươn tay cầm chiếc ly sứ trên bàn, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Lộc Thải Hà, rõ ràng đang tính toán xem nên ném nó vào vị trí nào là ‘phù hợp’ nhất.
Lộc Thải Hà bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, chạy thẳng ra cửa ẩn nấp: “Lộc… Lộc Minh Sâm! Mày điên rồi! Mau buông Minh Vĩ ra!”
Mạnh Oánh Oánh ra sức giằng tay Lộc Minh Sâm, vừa khóc lóc nức nở, vừa loạn xạ kêu cứu: “Cứu mạng! Có kẻ g.i.ế.c người! Anh ấy sắp c.h.ế.t rồi! Lộc Minh Sâm! Buông ra mau! Cậu đang g.i.ế.c người đấy! Cậu là quỷ dữ…”
Khi đã trốn ra đến cửa, Lộc Thải Hà cuối cùng mới để ý thấy Tô Nhuyễn đang đứng bên ngoài. Bà ta lập tức cất giọng the thé: “Này thằng điên, bạn gái mày đến rồi kìa!”
Lộc Minh Sâm sững sờ một thoáng, mí mắt khẽ nâng lên lướt qua Tô Nhuyễn. Nhưng chỉ một chốc, anh lại xem cô như người lạ hoắc không quen, tiếp tục siết chặt hơn cánh tay, buông một câu lạnh nhạt hỏi Lộc Minh Vĩ: “Mày vừa nói gì với tao cơ?”
Lộc Minh Vĩ bị bóp cổ đến mức chẳng thể thốt nên lời, sắc mặt đã chuyển sang tím tái. Anh ta liều mạng giãy giụa, nhưng không tài nào thoát khỏi bàn tay rắn như gọng kìm sắt của Lộc Minh Sâm.
Thấy chồng mình hơi thở thoi thóp, Mạnh Oánh Oánh vội vàng thay anh ta đáp lời: “Chúng tôi từ bỏ! Từ bỏ hết! Phòng ốc, nhẫn vàng, mọi thứ, chúng tôi đều từ bỏ! Cậu mau buông Minh Vĩ ra!”
Lộc Minh Sâm nhếch môi cười khẩy: “Ồ? Vậy là các người muốn sống à?”
Mạnh Oánh Oánh điên cuồng gật đầu.
Khóe môi Lộc Minh Sâm cong lên một nụ cười đầy tà khí: “Lúc cần thì các người đòi hỏi bằng được, giờ nói không cần là xong à? Đây không phải nơi để các người chọn lựa.”
Mạnh Oánh Oánh bị dáng vẻ tà mị của anh dọa cho tim đập chân run, mặt đầm đìa nước mắt: “Lộc Minh Sâm, tôi lạy cậu đó!” Nói rồi, cô ta quay phắt lại cầu cứu Lộc Thải Hà: “Cô út! Nhanh lên! Minh Vĩ sắp c.h.ế.t rồi!”
Lộc Thải Hà cũng đâu còn cách nào khác, bà ta chỉ có thể gào to với Lộc Minh Sâm: “Lộc Minh Sâm, bạn gái anh bị anh dọa sợ rồi đó, còn không mau buông Minh Vĩ ra! Anh dọa con bé đi rồi thì ai thèm kết hôn với anh nữa, đến lúc đó anh cũng chẳng lấy được gì đâu!”
Đúng lúc ấy, Tô Nhuyễn đột ngột đóng sầm cửa phòng bệnh lại, tóm lấy chiếc bình hoa sứ cổ cao đặt trên bàn cạnh đó, bước thẳng về phía Lộc Thải Hà.
Thấy vẻ mặt cô lúc này có gì đó bất ổn, Lộc Thải Hà sợ hãi lùi sát vào góc tường: “Mày… Mày định làm gì?”
Tô Nhuyễn quay đầu hỏi Lộc Minh Sâm: “Anh muốn đập chỗ nào? Đập vào đầu được không?”