Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 145: Ít nhất phải hai năm

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lộc Minh Sâm còn đang ngẩn người chưa kịp phản ứng, Lộc Thải Hà đã hoảng sợ kêu lên: “Mày định làm gì? Mày điên rồi à?”

Tô Nhuyễn không nói thêm lời nào, lập tức vung bình hoa lên, giáng mạnh xuống. Trong tiếng thét chói tai của Lộc Thải Hà, chiếc bình hoa sượt qua đỉnh đầu bà ta, nện thẳng vào bức tường đá bên cạnh, vỡ tan tành. Những mảnh sứ văng ra, sượt qua mặt Lộc Thải Hà. Vết thương không quá sâu nhưng đã in rõ hai vệt m.á.u đỏ tươi trên má.

Lộc Thải Hà sờ lên mặt thấy máu, bà ta hoảng loạn hét lớn: “Đồ điên, hai đứa chúng mày đều là đồ điên!”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Giọng Tô Nhuyễn cũng lãnh đạm không kém Lộc Minh Sâm: “ Nhưng vẫn chưa ăn thua đâu.”

Cô đưa mảnh sứ sắc nhọn còn lại trong tay, kề sát vào mặt Lộc Thải Hà: “Lễ hỏi là do tôi yêu cầu, chính cụ Lộc đã gật đầu đồng ý. Ông ấy có trách nhiệm tổ chức hôn lễ cho con cháu, và hiển nhiên cũng phải tổ chức cho Lộc Minh Sâm.”

“Nếu bà cảm thấy không phục, thì bảo cụ Lộc tới đây nói chuyện với tôi. Bà chỉ là một người cô đã gả đi, ngay cả tư cách lên tiếng cũng không có, tới đây ăn nói linh tinh làm gì?”

Dứt lời, cô buông tay, để mảnh sứ rơi xuống, rồi gằn giọng: “Cút!”

Lộc Thải Hà run rẩy bần bật, còn tay Lộc Minh Sâm cũng đã nới lỏng từ lúc nào không hay. Mạnh Oánh Oánh lập tức đỡ Lộc Minh Vĩ đứng dậy, ba người sợ hãi hồn bay phách lạc, vội vã chạy trối chết.

Lúc này y tá nghe thấy tiếng động mới vội vàng chạy tới, nhìn đống đổ nát trên sàn, liền hốt hoảng: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Nhuyễn cười trừ nói: “Không có việc gì, không may làm vỡ thôi, chúng tôi sẽ bồi thường ạ.”

Khi y tá đã rời đi, Tô Nhuyễn mới đi tới bên Lộc Minh Sâm, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Lộc Minh Sâm không để tâm đến cô, chỉ uể oải tựa vào xe lăn, trông như lười cả thở, muốn hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới này.

Tô Nhuyễn cầm chổi lên thu dọn đống hỗn độn, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Cái bình sứ này vì anh mà vỡ, anh có phải nên bồi thường không? Giờ em không có tiền đâu.”

Lộc Minh Sâm vẫn bất động như cũ, một lát sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Hợp đồng của chúng ta có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, phải không?”

Giọng điệu vẫn lười nhác như trước đây, nhưng Tô Nhuyễn lại cảm nhận được sự lạnh nhạt tỏa ra từ anh, cứ như thể mọi ăn ý và gần gũi trước kia đều đã bị anh đoạn tuyệt.

“ Đúng vậy, nhưng mà…” Tô Nhuyễn buông chổi ra, đứng trước mặt anh: “ Nhưng mà em nghĩ hợp đồng đã ký rồi thì ít nhất phải hợp tác trên hai năm mới phải.”

Nói xong, mặt cô hiện lên vẻ hối hận: “Lúc ấy đáng lẽ em phải viết thêm điều khoản về kỳ hạn tối thiểu mới đúng. Nếu không, lỡ anh đột ngột bỏ đi, lúc đó em mất mặt c.h.ế.t mất!”

Lộc Minh Sâm vẫn lười biếng đáp: “Ai bảo em không chịu viết?”

Tô Nhuyễn thở dài: “Chẳng phải em sợ nếu viết vào, sẽ dọa anh bỏ chạy mất sao?”

“Một đối tượng phù hợp như vậy, em biết đi đâu mà tìm? Đương nhiên là phải lừa anh vào tròng trước, rồi tính sau chứ.”

Mặt Lộc Minh Sâm vẫn không chút biểu cảm, anh thốt lên: “Lừa hôn!”

Không hiểu sao Tô Nhuyễn lại nghe ra được sự bực dọc trong lời này, khiến cô không khỏi ngạc nhiên: “Sao anh có thể nói em như vậy, rõ ràng là chính anh đã đồng ý cơ mà!”

Nhưng mà vì em lừa anh, anh mới đồng ý. Lộc Minh Sâm thầm nghĩ.

Tô Nhuyễn không biết Lộc Minh Sâm đang nghĩ gì, cô lại kéo áo anh, nhẹ nhàng thương lượng: “Anh ơi, ký cũng đã ký rồi, nếu anh muốn hủy bỏ thì chờ hai năm nữa được không? Nếu không, em thật sự mất mặt lắm đó!”

“Hai ngày trước em còn đứng trước mặt Hoắc Hướng Dương khoe khoang, thậm chí còn mắng anh ta cơ, ấy vậy mà quay đầu lại đã bị 'đá' rồi, anh có tin anh ta sẽ lập tức tới cười nhạo rồi nhân tiện quấy nhiễu em không?”

Thấy Lộc Minh Sâm không nói lời nào, cô nghi hoặc hỏi: “Hay là nãy giờ em diễn chưa đạt?”

Cô xắn tay áo lên: “Hay là anh lên kế hoạch cho em đi, về nhà em sẽ luyện tập thật tốt, lần sau nhất định sẽ thể hiện cho anh thấy!”

Cuối cùng ánh mắt Lộc Minh Sâm cũng nhìn về phía cô: “Còn có lần sau?”

“Sao lại không có?” Tô Nhuyễn ngạc nhiên nói: “Trong hợp đồng của chúng ta viết rất rõ ràng, trước mặt người ngoài, hai chúng ta phải ủng hộ nhau vô điều kiện mà.”

“Lần sau nhà họ Lộc còn dám bắt nạt anh, đương nhiên em sẽ tiếp tục kề vai sát cánh chiến đấu với anh rồi!”

Cô hơi nâng cằm lên, cười hì hì cầu được khen: “Thấy thế nào? Vừa rồi em thể hiện không tồi chứ? Cô út nhà anh bị dọa cho suýt tè ra quần luôn đó!”

Nghe cô nói vậy, Lộc Minh Sâm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.

Tô Nhuyễn thấy thế, tròng mắt cô thoáng đảo, đột nhiên kêu “A” một tiếng.

Lộc Minh Sâm đang nhìn cô diễn kịch, kết quả một giây sau đã trông thấy một bàn tay trắng nõn, mềm mại đưa ra trước mặt anh. Trên mu bàn tay có một vết m.á.u dài, hẳn là do mảnh sứ vừa rồi cứa phải.

Lộc Minh Sâm lập tức nhíu mày.

Tô Nhuyễn nói: “Đau.”

Lộc Minh Sâm cao giọng gọi: “Hoàng Hải Uy!”

“Có mặt!”

“Đi lấy thuốc khử trùng và băng gạc tới đây ngay!”

Đáy mắt Tô Nhuyễn hiện lên vẻ tinh quái, đột nhiên cô giở thói làm nũng.

Cô bám vào người Lộc Minh Sâm, nói: “Anh ơi, hôm nay em ủng hộ anh rồi, ngày mai tới lượt anh ủng hộ em nhé?”

Lộc Minh Sâm nhận lấy đồ Hoàng Hải Uy đưa, nhìn bàn tay mềm mại, nhỏ bằng nửa bàn tay mình trước mắt, có chút do dự.

Tô Nhuyễn thì vẫn đang luyên thuyên không ngừng, còn không quên dặn dò Hoàng Hải Uy: “Mấy cậu có mang theo huân chương của đại ca tới không?”

“Ngày mai chuẩn bị cho anh ấy hai bộ quân phục thật đẹp.” Sau đó cô còn không quên bổ sung: “Phải có cả đai lưng nữa nhé, đủ kích cỡ lớn nhỏ luôn.”

Lộc Minh Sâm:……

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 145: Ít nhất phải hai năm