Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 146: Trùng hợp

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Tô Nhuyễn, cuối cùng vẫn gọi một cô y tá đi ngang qua tới xử lý giúp.

Tô Nhuyễn nhìn thấy thế, cười không ngừng, anh chàng này ngây thơ đến mức đáng yêu.

Nhưng mà Tô Nhuyễn cũng không tiếp tục trêu anh, cô dễ dàng nhận ra tâm trạng anh vẫn chưa ổn lắm. Có lẽ, giữ yên lặng lúc này sẽ thích hợp hơn.

Hơn tám giờ sáng hôm sau, Tô Nhuyễn tới bệnh viện đón Lộc Minh Sâm. Vốn dĩ cô tưởng rằng qua một đêm tâm trạng anh sẽ tốt hơn, nhưng không biết tối hôm qua lại xảy ra chuyện gì, mà khí trường quanh anh càng lúc càng nặng nề.

Anh mặc một bộ đồ dã chiến rộng thùng thình, đương nhiên là hoàn toàn không có thắt lưng đi kèm rồi. Nghe thấy tiếng cô, anh nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, rồi lại rũ mắt xuống, ngả người trên xe lăn, trông anh như có thể ngủ gật bất cứ lúc nào.

Tô Nhuyễn bị dáng vẻ này của anh chọc cười: “Anh Minh Sâm, anh vẫn còn hờn dỗi lắm nhỉ?”

Hoàng Hải Uy nãy giờ vẫn im thin thít như ve sầu mùa đông, vội vàng xách túi lên: “Chị dâu, quần áo và thắt lưng đều mang đủ cả rồi! Ở ngay đây ạ!”

Lộc Minh Sâm liếc nhìn anh ta đầy khó chịu, nhưng Hoàng Hải Uy vờ như không thấy gì, chỉ quay sang Tô Nhuyễn cười xòa lấy lòng, ý là cô đừng giận lão đại của bọn họ.

Tô Nhuyễn thầm nghĩ, cái hình ảnh lão đại trầm ổn, đáng tin cậy, hiền lành thân thiết, thần thánh như lời đám Bùi Trí Minh kiếp trước kể chỉ là trò mèo khen mèo dài đuôi. Dù sao cũng tuyệt đối không phải cái tên khó ưa trước mặt này, nhìn xem, anh ta hành hạ mấy đứa em của mình ra nông nỗi nào rồi.

Tô Nhuyễn trực tiếp đặt cuốn sổ tay giới thiệu vật liệu xây dựng và nội thất lên đùi Lộc Minh Sâm: “Mẹ em đã mua căn hộ cho chúng ta rồi. Lát nữa anh xem thử, mình thích trang trí theo phong cách nào nhé.”

Nói xong, cô liền đứng phía sau, đẩy xe lăn cho anh. Lộc Minh Sâm cũng không phản đối.

Thời này chưa có studio ảnh cưới chuyên nghiệp, chỉ có các tiệm chụp ảnh thông thường. Tiệm chụp ảnh Mona Lisa mà Lý Nhược Lan đã đặt trước cho họ là tiệm ảnh lớn nhất tỉnh Đông Lâm, chuyên chụp ảnh theo phong cách phương Tây, rất nhiều người đều tới đây để chụp ảnh cưới.

Ba gian hàng mặt tiền được thông nhau, khi Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm đi ngang qua, qua ô cửa kính, cô có thể thấy vài bộ váy cưới cùng nhiều kiểu vest nam với đủ màu sắc, kiểu dáng bắt mắt bày bên trong.

Tô Nhuyễn dừng lại trước một bộ vest hồng phấn: “Anh Minh Sâm, em cảm thấy nếu anh không mặc quân trang, mặc bộ này trông cũng được đấy chứ.”

Lộc Minh Sâm vẫn luôn không để ý tới người khác, nghe vậy ánh mắt vô thức liếc qua bộ vest, chỉ một thoáng sau đã tối sầm lại. Không biết Hoàng Hải Uy tự động não bù đắp thêm điều gì, môi anh ta mím chặt, cả mặt và cơ bắp đều run rẩy vì cố nhịn cười.

Sau đó, Tô Nhuyễn mỉm cười đẩy Lộc Minh Sâm vào tiệm chụp ảnh.

Nhưng mà khi cô nhìn thấy hai người đang đứng trước quầy tiếp tân, trong lòng lại thầm mắng một câu “đen đủi thật”. Nghe thấy động tĩnh, hai người kia quay đầu lại và cũng sững sờ.

Tô Thanh Thanh đúng là mặt dày, rất nhanh đã giả vờ như chưa từng có chuyện gì, niềm nở chào hỏi Tô Nhuyễn một cách kinh ngạc: “Chị à, trùng hợp quá, hai người cũng đến chụp ảnh cưới sao?”

Hoắc Hướng Dương theo bản năng đứng thẳng lưng, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng. Ánh mắt anh ta nhìn Tô Nhuyễn cứ như đang nhìn một cô gái tự sa ngã, vẻ mặt đầy phức tạp, rồi khẽ buông một tiếng thở dài: “Trùng hợp quá.”

Tô Nhuyễn không nén nổi ánh mắt khinh bỉ, trợn trừng nhìn anh ta.

Sau khi nhà họ Lộc tới Tô Gia Câu cầu hôn không được bao lâu, hai ngày sau hai người này cũng lặng lẽ định ra chuyện hôn sự. Chuyện này là do Lý Nhược Lan kể cho cô biết.

Thật ra Liêu Hồng Mai cũng muốn tổ chức hoành tráng như Tô Nhuyễn, nhưng nhà họ Hoắc kiên quyết không đồng ý. Thứ nhất vì họ không vừa ý Tô Thanh Thanh, thứ hai là thực sự sợ Võ Thắng Lợi. Võ Thắng Lợi phải chịu thiệt thòi lớn như vậy vì Tô Nhuyễn, anh ta không dám chọc ghẹo Tô Nhuyễn, chỉ còn cách dốc sức trả thù nhà họ Tô và nhà họ Hoắc, đặc biệt là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.

Cũng may chuyện Võ Thắng Lợi quyên hai mươi vạn được đưa tin rầm rộ khắp nơi, rất nhiều phóng viên các báo đài lớn nhỏ tranh nhau đổ về huyện Khai Vân. Võ Thắng Lợi vừa phải trả lời phỏng vấn, vừa bị Võ Đại Minh ân cần dạy bảo, đã thu mình lại rất nhiều.

Nhưng những kẻ tay sai của anh ta vẫn liên tục quấy phá, gây chuyện với hai nhà Tô – Hoắc, chưa từng dừng lại. Hoắc Hướng Mỹ bị dọa sợ đến mức phải trốn biệt trong trường học, không dám về nhà.

Người nhà họ Hoắc khốn khổ không kể xiết, oán hận chất chồng, tất nhiên chẳng thể nào có thái độ tốt với Tô Thanh Thanh – cái kẻ đầu têu gây họa được. Việc họ có thể chấp nhận cưới cô ta đã là quá tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Ý mẹ Hoắc là muốn tổ chức đơn giản thôi, hai đứa đăng ký kết hôn xong thì mau chóng xuống phía nam làm thuê, vừa tiện để thoát khỏi sự quấy rầy của Võ Thắng Lợi.

Liêu Hồng Mai không còn cách nào khác, đành phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận.

Thế nhưng, chỉ mấy ngày trước, bất ngờ nhà họ Võ bị lục soát, tất cả người trong nhà đều bị bắt giữ. Nghe nói hành vi phạm tội nhiều vô kể, ba hệ thống Công – Kiểm – Pháp đều phải chấn động vì những chuyện liên quan đến gia đình họ Võ.

Ai nấy trong khu dân cư đều vui mừng khôn xiết, đương nhiên, nhà họ Hoắc và nhà họ Tô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 146: Trùng hợp