Theo lẽ thường với tính tình của mẹ Hoắc, dù chuyện đã được giải quyết, bà ấy vẫn sẽ không cho Tô Thanh Thanh vẻ mặt tốt đẹp.
Vậy mà hai người họ vẫn có thể đến đây để chụp ảnh cưới.
Cần biết rằng, việc đến Đông Lâm thị chụp ảnh cưới là một chuyện vô cùng xa xỉ ở huyện Khai Vân. Bình thường, các cặp đôi sắp cưới chỉ chụp ảnh ở thị trấn huyện, cốt là có được hai tấm ảnh toàn thân là đủ rồi.
Cứ như thể biết cô đang nghĩ gì, hoặc là nóng lòng muốn chứng minh bản thân, Tô Thanh Thanh đắc ý nói: "Chị à, chị có biết không, tất cả người nhà họ Võ đều đã bị bắt rồi đấy?"
"Nhiều khả năng Võ Đại Minh sẽ phải chịu án tử hình, còn Võ Thắng Lợi có lẽ sẽ bị tuyên án chung thân."
Đây chính là hình phạt trong đời trước của hai người đó. Tô Thanh Thanh biết rõ nên nói ra rất chắc chắn.
Nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì đến việc cô ta kết hôn chứ?
Rất nhanh, Tô Thanh Thanh đã cho cô câu trả lời, gương mặt cô ta rạng rỡ hẳn lên: "Nói ra thì, việc này còn phải cảm ơn chị đấy."
"Nếu không phải do chị khiến Võ Thắng Lợi phải quyên hai mươi vạn, gây chú ý trong dư luận, thì em cũng không có cơ hội triệt hạ được anh ta."
Tô Nhuyễn nhướng mày: Cô ta triệt hạ nhà họ Võ sao?
Hoắc Hướng Dương cũng nhìn Tô Thanh Thanh với vẻ mặt tán thưởng nói: "May mắn là Thanh Thanh đã dũng cảm tố cáo anh ta với các phóng viên, sau đó còn cẩn thận thông qua những chuyện xấu Võ Thắng Lợi từng làm mà phát hiện ra rất nhiều manh mối, từ đó hỗ trợ đội điều tra hình sự của thành phố nhanh chóng phá được vụ án của Võ Đại Minh."
Tô Thanh Thanh ngượng nghịu nói: "Thật ra em chỉ cảm thấy quá có lỗi với anh, có lỗi với nhà họ Hoắc, nên mới nghĩ đến việc được ăn cả ngã về không, cùng lắm thì c.h.ế.t chung với anh ta. Nào ngờ bọn họ làm điều ác gặp quả báo, phải rơi vào kết cục như vậy."
Hoắc Hướng Dương vừa đau lòng vừa xót xa, khẽ vỗ vai Tô Thanh Thanh: "Đó là vì em cẩn thận và dũng cảm mà thôi. Em chính là anh hùng của huyện Khai Vân chúng ta."
Tô Nhuyễn:…
Lời này hình như hơi khoa trương thì phải?
Có điều, không phải là không có khả năng. Võ Đại Minh đã làm bá chủ một phương suốt mười mấy năm, những vụ án ông ta gây ra nhiều không sao kể xiết. Trong đời trước, sau khi đội điều tra hình sự bắt người mới bắt đầu điều tra, riêng việc điều tra thôi cũng mất gần hai năm, thậm chí có vài vụ án bí ẩn, sau khi ông ta bị tử hình, điều tra những người khác mới lộ ra.
Những việc này người khác không hề biết, nhưng Tô Thanh Thanh, với ký ức trọng sinh, lại rất rõ ràng. Dù không nhớ đầy đủ mọi chi tiết, nhưng chắc chắn những tình tiết quan trọng đều nằm lòng. Chỉ cần cung cấp một vài manh mối, đúng là có thể giúp đỡ đội điều tra hình sự rất nhiều.
Tô Nhuyễn không khỏi cảm thán, cũng khó trách sau khi Tô Thanh Thanh trọng sinh, lại luôn tỏ ra ưu việt như vậy.
Thấy không, nghe ý của Hoắc Hướng Dương, bây giờ cô ta đã không còn là cô hồ ly tinh trơ trẽn khiến nhà họ Hoắc mất mặt nữa rồi, mà đã trở thành người hùng giúp nhà họ Hoắc nở mày nở mặt. Đây chính là lợi thế của việc được sống lại mà!
Có vẻ Hoắc Hướng Dương cũng muốn lấy lại danh dự cho Tô Thanh Thanh. Anh ta quay sang Tô Nhuyễn, giọng đầy vẻ tự hào: “Đội điều tra hình sự còn trao thưởng cho Thanh Thanh sáu trăm đồng lận đó, nên chúng tôi mới đến đây chụp ảnh cưới.”
Chẳng trách cô ta lại tự tin ngút trời như vậy. Với người dân thường mà nói, trong thời buổi này, chỉ cần dính dáng một chút đến chính quyền là đã "khó lường" lắm rồi.
Nhưng Tô Thanh Thanh hình như hơi "phiêu" quá đà. Lúc này, cô ta còn dám liếc nhìn Lộc Minh Sâm một cái, rồi cố ý hỏi Tô Nhuyễn, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện: “Có phải anh Minh Sâm đang không thoải mái không? Trông anh ấy có vẻ không vui vẻ gì.”
Tô Nhuyễn không muốn dây dưa lằng nhằng với hai người bọn họ mà làm hỏng tâm trạng của mình. Cô thẳng thắn đáp: “ Đúng vậy, anh ấy đang giận tôi đấy. Tôi bảo anh ấy mặc quân trang để chụp ảnh, nhưng anh ấy không chịu.”
Đôi mắt Tô Thanh Thanh trợn tròn, suýt chút nữa bật cười mỉa mai thành tiếng. Lộc Minh Sâm mà giận ư? Nếu Tô Nhuyễn mà thực sự nhìn thấy Lộc Minh Sâm nổi giận thật, e rằng cô ta đã sợ đến hồn bay phách lạc rồi, chứ làm gì có thể đứng đây mà nói chuyện được nữa? Người chị họ này đúng là nói dối mà chẳng thèm chuẩn bị kịch bản trước gì cả.
Tô Thanh Thanh cố ý làm Tô Nhuyễn mất mặt, giả vờ tiếc nuối nói: “Vậy hôm nay chị còn có thể chụp ảnh cưới được không?”
Tô Nhuyễn mất kiên nhẫn khi phải đứng đây "chị chị em em" giả tạo với Tô Thanh Thanh. Cô cúi đầu nhìn về phía Lộc Minh Sâm, hỏi thẳng: “Cô ta nói hôm nay anh không muốn chụp ảnh cưới với em, anh nghĩ thế nào?”
Lộc Minh Sâm từ từ nâng mí mắt lên, ánh mắt hờ hững lướt qua Tô Thanh Thanh rồi lãnh đạm nói: “Anh thì nghĩ, có lẽ hôm nay bọn họ sẽ không chụp được tấm ảnh nào đâu.”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương lập tức biến đổi. Tô Nhuyễn khẽ cười một tiếng, không thèm để ý đến bọn họ nữa, đi thẳng tới chỗ cô trợ lý nhỏ đang đứng gần đó, nói: “Chúng tôi đến chụp ảnh.”
“Cô là cô Tô, Tô Nhuyễn phải không ạ? Mời cô đi lối này.”