Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 152: Bộ ảnh cưới táo bạo

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Bộ váy thứ ba, cũng là bộ cuối cùng, Tô Nhuyễn chọn một chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Nếu cô cứ tiếp tục chọn những bộ đồ phá cách không theo lẽ thường thế kia, e là sẽ khó mà qua được cửa ải của mẹ mình.

Hơn nữa, một khi đã sống lại ở thời đại này, cô cũng muốn lưu giữ lại một chút kỷ niệm đặc trưng của nó.

Trên chiếc bàn trước mặt là hai chai rượu Mao Đài danh tiếng, vài hộp t.h.u.ố.c lá mừng cưới đỏ thắm, và hai món ăn đạo cụ làm từ thịt heo. Lộc Minh Sâm đã thay sang bộ thường phục mùa hè đơn giản mà lịch lãm, ngồi trước bàn. Tô Nhuyễn trong chiếc váy lụa trắng muốt, tay ôm bó hoa nhựa, đứng cạnh anh. Cô cảm thấy mọi chuyện thật thú vị, những trải nghiệm này đời trước cô chưa từng có dịp thử qua.

Cũng may, bộ ảnh của họ không hề cứng nhắc chút nào. Thứ nhất, Tô Nhuyễn vô cùng dày dạn kinh nghiệm, chẳng hề chút ngại ngùng. Đời trước cô đã tiếp nhận vô số cuộc phỏng vấn, quay không ít chương trình về giới doanh nhân, và chụp ảnh chân dung thì càng nhiều đếm không xuể. Cô có khả năng cảm nhận ống kính tốt hơn rất nhiều so với đa số người ở thời này. Có cô dẫn dắt, Lộc Minh Sâm cũng trở nên rất tự nhiên, hoàn toàn không cần bận tâm đến việc diễn trước ống kính, chỉ cần nhìn Tô Nhuyễn là đủ. Mỗi khi Tô Nhuyễn trò chuyện, trêu đùa anh, người thợ ảnh luôn có thể chộp được những khoảnh khắc biểu cảm xuất thần của cả hai.

Thứ hai, Trần Hạo là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp với trình độ rất cao. Hơn nữa, sau hai bộ ảnh đầu tiên, anh và cặp đôi đã phối hợp ăn ý hơn rất nhiều, nên lần này nhanh chóng chụp được vài tấm ảnh vô cùng sống động và chân thật.

Vừa ra khỏi studio, trùng hợp thay, họ lại chạm mặt Hoắc Hướng Dương và Tô Thanh Thanh từ phòng bên cạnh bước ra. Tô Nhuyễn khẽ “chậc” một tiếng. Lộc Minh Sâm điều khiển xe lăn đi bên cạnh cô. Có vẻ như hai người kia không hề chú ý đến họ, cả hai đều mặt đỏ tai hồng, e thẹn vội vã chạy về phòng trang điểm.

Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn qua một cái, dáng vẻ thẹn thùng của Tô Thanh Thanh, cô dám chắc chắn, trăm phần trăm là giả vờ.

Nhiếp ảnh gia và trợ lý đi ra sau, nhỏ giọng bàn tán: “Cô dâu kia hiểu chuyện ghê, mà cũng thật to gan.”

“Có điều, bộ ảnh đó chắc chắn sẽ đẹp lắm, có mấy tư thế nhìn thật sự rất đỉnh.”

Nhiếp ảnh gia lại khẽ hừ một tiếng không rõ ý vị, vẻ mặt thoáng hiện nét khinh thường: “Chụp ảnh thế kia, mấy ai đồng ý chụp chứ.”

Tô Nhuyễn nghe xong mới vỡ lẽ, thì ra Tô Thanh Thanh lại ra chiêu lớn như vậy. Cô ta đã yêu cầu nhiếp ảnh gia chụp không ít ảnh ôm ấp, hôn môi… với những tư thế tương đối thân mật.

Hai mươi năm sau, những tư thế đó quả thực rất bình thường, nhưng ở niên đại bảo thủ này, khi mà người yêu hoặc vợ chồng còn chẳng dám tự nhiên nắm tay nhau trước mặt công chúng, thì đây đúng là một hành động vô cùng táo bạo, khác người.

Giống như ba bộ ảnh của Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm, rất hiếm khi có tư thế thân mật. Tiếp xúc gần nhất có lẽ là bộ ảnh sườn xám kia, khi Tô Nhuyễn đặt tay lên n.g.ự.c Lộc Minh Sâm, và một tấm khác Lộc Minh Sâm đặt tay lên vai cô. Ngoài ra, tất cả đều là tư thế đứng hoặc ngồi, chỉ thay đổi vị trí mà thôi.

Hiếm khi gặp được lĩnh vực bản thân am hiểu, cộng thêm khao khát quyến rũ Hoắc Hướng Dương, Tô Thanh Thanh đã không ngần ngại dùng lại những mánh khóe cũ của cô ta thời còn làm streamer, trước khi xuyên không. Đáng tiếc cô ta không hiểu, tư tưởng của mọi người cần có thời gian để thay đổi. Những hành động táo bạo như vậy chỉ mang lại rắc rối cho chính cô ta mà thôi. Thôi thì, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, nên ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua tâm trí Tô Nhuyễn rồi nhanh chóng bị đẩy ra ngoài.

Hai người họ tiến đến quầy tính tiền, sau đó là khoảng thời gian chờ đợi để rửa ảnh. Vào những năm 90, các tiệm chụp ảnh ở Đông Lâm vẫn còn dùng máy ảnh phim. Khác với máy kỹ thuật số hiện đại, ảnh chụp xong không thể xem ngay kết quả. Phải đợi đến khi phim được rửa, họ mới có thể xem xét và chọn ra những tấm ưng ý để in. Tô Nhuyễn hẹn sẽ quay lại vào tuần sau.

Rời khỏi tiệm ảnh, đồng hồ đã chỉ ba giờ chiều. Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cùng nhau quay về bệnh viện, chuẩn bị bàn bạc về việc trang hoàng phòng ốc. Tuy nhiên, khi Lộc Minh Sâm bắt đầu đề xuất sàn nhà láng xi măng, tủ sắt đơn giản, và giường khung sắt ván gỗ, Tô Nhuyễn không nhịn được mà bật cười: “Anh định trang hoàng theo phong cách ký túc xá quân đội đấy à?”

Lộc Minh Sâm điềm nhiên đáp: “Vậy thì không tốt sao? Vừa tiết kiệm chi phí, lại đỡ phải tốn công tốn sức.” Cô chợt nhận ra mình đã quên mất, người đàn ông này vốn dĩ chẳng có chút ham muốn hưởng thụ vật chất nào, cứ như thể không có ràng buộc gì với thế gian phàm tục này vậy.

Tô Nhuyễn dứt khoát kéo xe lăn của anh đến trước bàn trà, tự tay mở cuốn sách hướng dẫn ra và bắt đầu ghi chép cẩn thận:

“Gạch ốp lát màu nhạt sẽ giúp căn phòng trông sáng sủa hơn nhiều, anh chọn một mẫu đi.”

Lộc Minh Sâm vừa nghe thấy từ "màu nhạt", không chút do dự chỉ ngay vào màu trắng.

Tô Nhuyễn: ...

Cô giữ nguyên vẻ mặt không chút cảm xúc, thẳng thừng từ chối: “Không được chọn màu trắng. Chọn lại cái khác đi.”

Lộc Minh Sâm khựng lại một chút, rồi chỉ sang màu vàng. Thấy Tô Nhuyễn khẽ nhíu mày, đầu ngón tay anh lại từ từ di chuyển xuống một hàng, dừng lại ở màu xám nhạt.

Tô Nhuyễn gật đầu hài lòng: “Được rồi, chọn cái này.”

Lộc Minh Sâm: ...

Vậy rốt cuộc không phải tự cô chọn sẽ tốt hơn sao?

Cứ như thể đọc được suy nghĩ của anh, Tô Nhuyễn lên tiếng: “Căn phòng này một nửa là của anh, chúng ta là bạn cùng phòng mà, anh phải tham gia chứ. Hơn nữa, sau khi trang hoàng xong, em sẽ bận học không có thời gian để lo liệu. Mẹ em cũng đang tất bật chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta. Mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào anh thôi. Nếu anh không nắm rõ mọi thứ, lỡ người ta hỏi đến mà anh lại không biết thì sao?”

Lộc Minh Sâm hết đường phản bác, đành ngoan ngoãn tiếp tục duỗi đầu ngón tay ra. Sau đó, họ tiếp tục chọn xong gạch lát cho cả phòng vệ sinh và phòng bếp. Còn về phong cách nội thất trong nhà, tất cả đều được giao phó cho Tô Nhuyễn quyết định. Cô thực sự không ưng mấy kiểu tủ kệ trong cuốn sách này, nên quyết định nhờ cậu mình đóng riêng. Vào thời đại đó, việc tự đóng đồ nội thất cũng là chuyện khá phổ biến.

Sau khi thương lượng xong, trời cũng đã nhá nhem tối. Hoàng Hải Uy lái xe đưa Tô Nhuyễn về nhà. Trên đường về, Tô Nhuyễn nhân cơ hội hỏi về chuyện tối qua Lộc Minh Sâm đã gặp phải.

“Hôm qua nhà họ Lộc lại gọi điện đến. Em không nghe rõ cụ thể họ đã nói những gì, chỉ loáng thoáng nghe tiếng của bác gái cả, hình như bà ấy vừa khóc vừa mắng người.”

Vào hôm qua, khi Lộc Minh Sâm xử lý vụ việc của Lộc Minh Vĩ, Hoàng Hải Uy không có mặt ở đó. Hiển nhiên, anh ta hiểu biết về Lộc Minh Sâm không sâu sắc bằng Bùi Trí Minh. Do e ngại thân phận của Lộc Minh Sâm, bình thường anh ta cũng không dám hỏi quá sâu về chuyện nhà họ Lộc.

Tô Nhuyễn cũng không hỏi thêm điều gì. Cô đã đại khái nắm được nguyên nhân, và cũng đã có phương hướng cho riêng mình.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 152: Bộ ảnh cưới táo bạo