Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 153: Chuyện cũ nhà họ Lộc

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~8 phút

Về đến nhà, Tô Nhuyễn liền đưa bản vẽ trang hoàng cho Lý Nhược Lan. Tiện thể, cô cũng kể lại chuyện mình đã gặp Lộc Thải Hà ở bệnh viện vào hôm qua.

Tất nhiên, cô không nhắc đến vẻ mặt tức giận của Lộc Minh Sâm hay những lời dọa nạt của mình, mà chỉ thuật lại những câu mắng mỏ của Lộc Thải Hà dành cho anh.

Ngày xưa, Lý Nhược Lan từng sống ở Tô Gia Câu ngót nghét bảy tám năm khi xuống nông thôn, ắt hẳn biết rõ không ít chuyện thâm cung bí sử.

Quả nhiên, Lý Nhược Lan nóng nảy nói: “Sao cái thói vô liêm sỉ ấy bao nhiêu năm rồi vẫn không thay đổi nhỉ?”

“Chắc chắn vì biết nhà họ Lộc cho nhiều tiền lễ hỏi, Minh Sâm lại nhận được vòng ngọc và nhẫn vàng, nên chạy tới muốn chia chác của cải. Đúng là thứ không biết xấu hổ!”

Tô Nhuyễn hỏi: “Sao bà ấy nói anh Minh Sâm khắc c.h.ế.t cha mẹ anh ấy?”

Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: “Là do hai lão già nhà họ Lộc có vấn đề về đầu óc.”

Hóa ra là thời trẻ, ông cụ Lộc từng gặp một thầy bói đoán mệnh. Khi ấy, người thầy mù nói ông ta có tai ương cận kề, nếu tai qua nạn khỏi, sau tuổi năm mươi có thể thăng quan tiến chức như diều gặp gió, hưởng phúc lộc vô biên.

Để vượt qua số kiếp, ông cụ Lộc còn bỏ ra mấy đồng tiền để mua một chiếc bùa bình an. Kết quả, đúng hôm đó ông ta lại tình cờ nhặt được hai đồng bạc. Kể từ đó trở đi, người nhà họ Lộc đều một mực tin răm rắp vào chuyện này, không hề nghi ngờ.

Vì thế, Lộc Mãn Tường – cha của Lộc Minh Sâm – lập tức bị quy kết là mang họa, bởi vì ông ấy sinh vào ngày mười sáu tháng năm âm lịch.

Người già thường nói ngày này là ngày cực độc trong tháng năm, trẻ con sinh ra ngày đó sẽ khắc cha khắc mẹ.

Cho nên, từ nhỏ hai vợ chồng già nhà họ Lộc đã ghét bỏ đứa con trai thứ hai của mình, đối xử với ông ấy vô cùng khắt khe.

Lộc Mãn Tường sống lay lắt đến năm mười lăm mười sáu tuổi, cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa mới quyết định tòng quân.

Đến thời kỳ biến động, nhờ Lộc Mãn Tường là quân nhân, nhà họ Lộc được hưởng lợi không ít.

Vì là hộ quân nhân nên được hưởng rất nhiều ưu đãi, từ đó họ mới bắt đầu giả vờ quan tâm, viết thư thăm hỏi ân cần.

Sau đó, lâu dần lòng tham của bọn họ càng lúc càng lớn. Nghe nói tiền trợ cấp của quân nhân rất nhiều, nhưng Lộc Mãn Tường lại chẳng gửi về nhà một đồng nào. Hai vợ chồng già bèn cấu kết nhau, định gả một cô gái quê cho ông ấy.

Không muốn gửi tiền trợ cấp cho người nhà, thì ít ra cũng phải gửi cho vợ mình chứ?

Vì thế, bà cụ Lộc đã tìm một cô gái tính tình mềm yếu bên nhà ngoại mình, sau đó viết thư nói mình bệnh nặng thập tử nhất sinh, dụ Lộc Mãn Tường về quê.

Tô Nhuyễn:……

Sao giống hệt với cách chọn vợ cho Lộc Minh Sâm vậy? Hóa ra là quen thói cũ rồi.

Nhưng mà may mắn là trên đường về nhà, Lộc Mãn Tường gặp phải Lâm Vi Vi ngất xỉu bên đường vì bệnh tim tái phát. Lúc sơ cứu cho cô ấy, Lộc Mãn Tường đã vô tình cởi hai cúc áo của Lâm Vi Vi, vì thế hai người bị ép duyên.

Toan tính của hai vợ chồng già nhà họ Lộc không thành công, tất nhiên sao có thể cam tâm bỏ qua?

Trùng hợp là Lâm Vi Vi sức khỏe không tốt, lại có xuất thân phức tạp. Sau khi Lộc Mãn Tường trở lại quân đội, bỏ lại cô ấy lẻ loi một mình, nhà họ Lộc thường xuyên bắt nạt và chèn ép cô ấy đủ đường. Sau đó Lộc Minh Sâm ra đời, vì con, Lâm Vi Vi đành phải bỏ tiền ra mua sự bình yên, mấy năm đó đúng là để nhà họ Lộc chiếm được không ít của cải.

“ Nhưng mà nhìn cô ấy yếu đuối mỏng manh như vậy, thực chất lại có tính toán riêng. Ba đồng trợ cấp sinh hoạt mỗi tháng thì bị nhà họ Lộc ép phải nộp, còn những thứ khác cô ấy đều giữ chặt, không một xu dính túi cũng không chịu đưa cho bọn họ.

“Quan trọng nhất là, trong lòng cô ấy luôn giữ một tia hy vọng.” Nói tới đây, Lý Nhược Lan thở dài một tiếng: “Khi ấy, cô ấy đầy phấn khởi kể rằng, đợi Lộc Mãn Tường làm xong nhiệm vụ lần này, cô ấy có thể theo chồng đến đơn vị quân đội cùng với Minh Sâm rồi …”

“Nào ngờ…” Lý Nhược Lan thở dài thườn thượt, nét mặt buồn bã.

Lộc Mãn Tường hy sinh trong nhiệm vụ lần đó.

“Khi tin tức truyền về, tất cả mọi người đều đang hối hả làm đồng, chỉ có nhà họ Lộc và Lâm Vi Vi được gọi về nhà. Ai nấy đều đoán không biết Lộc Mãn Tường có về không, nhưng không lâu sau lại có tin Vi Vi bị kích động mạnh, bệnh tim tái phát rồi qua đời.”

Tô Nhuyễn khẽ nhíu chặt mày. Nếu Lâm Vi Vi có thể sinh hạ Lộc Minh Sâm một cách thuận lợi, điều đó chứng tỏ bệnh tim của cô ấy vốn không quá nghiêm trọng. Dù có bị kích động, chỉ cần uống thuốc kịp thời thì chắc chắn có thể cứu sống, tuyệt đối không thể đột ngột ra đi như vậy.

“Sau đó thì sao nữa ạ?”

“Sau đó, ông cụ Lộc bắt đầu rêu rao rằng Minh Sâm khắc cha khắc mẹ.”

“ Đúng ngày Lộc Mãn Tường hy sinh lại trùng hợp là sinh nhật Lộc Minh Sâm. Trước đó, Vi Vi cũng từng tức giận vì tính bướng bỉnh của thằng bé. Nay lại nghe tin dữ về Lộc Mãn Tường, nỗi đau quá lớn khiến cô ấy không chịu nổi mà qua đời ngay lập tức.”

Tô Nhuyễn không kìm được, siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Khi Lộc Minh Sâm thống khổ và bất lực nhất, người nhà họ Lộc không an ủi đã đành, lại còn tàn nhẫn đẩy cái c.h.ế.t của cha mẹ lên người anh.

“Sau đó Minh Sâm bị ốm liệt giường, thiếu chút nữa đã không qua khỏi.”

“May mắn thay, một chiến hữu của Lộc Mãn Tường, vì không yên tâm nên đã đến thăm, đưa thằng bé đi bệnh viện. Nhờ vậy mà Lộc Minh Sâm mới giữ được một mạng.”

“Vị chiến hữu đó có bối cảnh rất lớn. Ông cụ Lộc đã nắm bắt cơ hội lần đó, ra sức tỏ vẻ đáng thương, bày ra bộ dạng đáng thương nhất. Người kia nghĩ dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, mà Lộc Minh Sâm lại thê thảm như vậy, nên đã sắp xếp cho con cả nhà họ Lộc vào xưởng sắt thép Đông Lâm.”

Chuyện sau đó thì Tô Nhuyễn từng nghe Lý Nhược Lan kể rồi. Sau khi lên thành phố, ông cụ Lộc đã dắt theo Lộc Minh Sâm đi gõ cửa từng nhà bạn bè của cha mẹ anh để cầu xin.

“Một đứa trẻ sáu bảy tuổi, còn đang ốm nặng, sao những người đó lại không nhận ra mục đích của ông cụ Lộc?”

“ Nhưng mà, nếu không giúp thì người chịu tội chính là đứa trẻ. Ông cụ Lộc còn xem đó là lẽ đương nhiên, luôn miệng rêu rao chính cháu mình đã hại c.h.ế.t con trai và con dâu ông ta.”

“Những người đó thương Minh Sâm, đành phải ra tay giúp đỡ một phen. Vì thế, con thứ ba nhà họ Lộc và cả Lộc Thải Hà đều có công ăn việc làm ổn định.”

Đến bây giờ, Tô Nhuyễn mới thực sự hiểu ra. Vì sao rõ ràng nhà họ Lộc biết Lộc Minh Sâm chán ghét họ, lại vẫn muốn duy trì mối quan hệ thân thiết bề ngoài. Hóa ra không chỉ vì muốn chiếm cái danh gia đình liệt sĩ, mà còn vì bọn họ từng nếm được vị ngọt từ chuyện này.

Chỉ cần Lộc Minh Sâm vẫn là cháu trai của nhà họ Lộc, bọn họ vẫn nghiễm nhiên là cha mẹ liệt sĩ, là ông bà nội duy nhất của một quân nhân vinh quang.

Cho dù Lộc Minh Sâm không tình nguyện, nhưng có mối quan hệ huyết thống này, mọi giá trị anh tạo ra cuối cùng đều thuộc về nhà họ Lộc.

Tô Nhuyễn xoay chuyển chuỗi hạt Phật châu trên tay, một lúc lâu sau, cô đột nhiên hỏi Lý Nhược Lan: “Mẹ, lần này chúng con kết hôn, mẹ thử hỏi nhà họ Lộc một chút, xem có thể mời những người trước đây từng giúp đỡ họ đến dự không?”

Lý Nhược Lan đáp: “Nếu con thật sự muốn mời, nhà họ Lộc chắc chắn sẽ sẵn lòng. Dù sao những người đó đều có địa vị và quyền lực hơn nhiều so với nhà họ Lộc.”

“Có điều chưa chắc người ta đã chịu tới.” Lý Nhược Lan nhíu mày: “Cái cách nhà họ Lộc hành xử trước đây quá khó coi. Người ta nể mặt đứa trẻ mà giúp đỡ một lần, sau này gần như không còn qua lại nữa.”

“Cứ để nhà họ Lộc dùng danh nghĩa Lộc Minh Sâm kết hôn mà trơ trẽn đi mời bọn họ.” Tô Nhuyễn nói: “Dù sao nhà họ Lộc cũng có bao giờ biết xấu hổ đâu. Chuyện gì có lợi cho họ thì chắc chắn họ sẽ dốc hết sức để hoàn thành. Mẹ cứ đi nói với dì Phúc một tiếng.”

Lý Nhược Lan hỏi: “Con định làm gì?”

“Bóc trần bản chất mối quan hệ giữa anh Minh Sâm và nhà họ Lộc.” Tô Nhuyễn mỉa mai: “Nhà họ Lộc muốn chiếm lợi từ anh Minh Sâm, phải hỏi xem con có đồng ý hay không đã.”

“Con mới là vợ hợp pháp của anh Minh Sâm, vậy nên tất cả tài sản của anh ấy đều thuộc về con.”

Lý Nhược Lan:…

Bà đẩy Tô Nhuyễn một cái, giận dỗi thốt lên: “Con bé này sao mà chẳng biết ngượng gì cả vậy hả?”

Tô Nhuyễn:???

Con chỉ đang nói sự thật thôi mà, mẹ đang nghĩ linh tinh gì thế?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 153: Chuyện cũ nhà họ Lộc