Chiều hôm sau, vừa tan học là Tô Nhuyễn đã thẳng tiến đến bệnh viện, sau khi đã tìm hiểu rõ mọi chuyện liên quan đến nhà họ Lộc.
Vừa xách hộp cơm bước vào phòng bệnh, cô bất ngờ thấy Chính ủy Vương cũng có mặt. Không rõ là để tránh bị ông ấy cằn nhằn hay vì lý do nào khác, Lộc Minh Sâm đang ngồi bên cửa sổ, tay ôm một quyển sách, say sưa đọc đến quên cả trời đất.
Tô Nhuyễn chớp chớp mắt. Thực ra, cô đã để ý từ lâu rằng Lộc Minh Sâm rất chăm đọc sách; đầu giường anh luôn có vài quyển chuyên ngành quân sự như “Chiến lược Quân sự”, “Lý luận Quân sự”, “Lịch sử Chiến tranh Thế giới” cùng vài cuốn tạp nham khác. Cứ vài ngày là anh lại thay một bộ mới, đặc biệt hơn là toàn sách tiếng Anh.
“Sao lại học tiếng Anh rồi?” Tô Nhuyễn trêu chọc Chính ủy Vương: “Ngài định phái anh ấy ra nước ngoài làm gián điệp sao?”
Chính ủy Vương không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô. Với gương mặt thiết huyết của một chiến sĩ, ông ấy nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Khi liếc thấy hộp cơm trên tay cô, ông cười trêu lại: “Cơm dinh dưỡng từ mẹ vợ à? Xem ra đồng chí Lộc sống cũng khá sung sướng nhỉ?”
Tô Nhuyễn bật cười. Chắc chắn là Bùi Trí Minh lắm lời kia đã buôn chuyện rồi!
Lộc Minh Sâm vẫn đắm chìm hoàn toàn vào thế giới sách vở, tựa như chẳng nghe thấy bất cứ điều gì xung quanh.
Chính ủy Vương lườm anh một cái, sau đó mới quay sang giải thích với Tô Nhuyễn: “Tuần sau là đến kỳ thi nghiên cứu sinh rồi. Đồng chí Lộc cần ôn tập nghiêm túc.”
“Kỳ thi nghiên cứu sinh?” Tô Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn Lộc Minh Sâm: “Anh định thi lên thạc sĩ sao?”
Chính ủy Vương cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Cậu ấy không nói với cháu à?”
Lúc này, Lộc Minh Sâm mới ngẩng đầu nhìn Tô Nhuyễn, kiêu ngạo nhướng mày, có vẻ rất thích thú với biểu cảm không thể tin nổi của cô.
Tô Nhuyễn:…
Cái tên ngây ngô này từ đâu chui ra vậy?
Chính ủy Vương nhìn biểu cảm trên mặt Lộc Minh Sâm, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cười ha hả nói với Tô Nhuyễn: “Thằng nhóc này thông minh lắm. Chú đã kiến nghị nó đến Đại học Quốc phòng học từ lâu rồi, nhưng khổ nỗi nó chỉ thích chui rúc trên chiến trường thôi.”
“ Đúng lúc lần này bị thương, không thể tham gia huấn luyện, chú mới ép nó phải thi lên thạc sĩ.”
“Đến Đại học Quốc phòng đào tạo chuyên sâu hai năm, vừa tiện dưỡng thương, lại vừa có thể cống hiến cho đất nước. Chẳng phải là không thể lãng phí công sức nuôi dưỡng của quốc gia sao?”
Hơn nữa, học xong là có thể thăng chức.
Thảo nào kiếp trước anh ấy lại thăng tiến nhanh đến vậy. Trong thời đại này, sinh viên chính quy đã là "bánh trái thơm ngon", càng khỏi phải nói đến nghiên cứu sinh, đặc biệt là trong quân đội, lại càng hiếm có khó tìm như "lông phượng sừng lân".
Không thể phủ nhận, tuy Chính ủy Vương có thích nhọc lòng, nhưng đa số lần nào cũng nhọc lòng đúng chỗ. Sắp xếp này quả thực vô cùng hợp lý.
Chính ủy Vương tiện đường ghé thăm Lộc Minh Sâm nên không nán lại lâu. Trước khi đi, ông lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho Tô Nhuyễn: “Đây là tiền trợ cấp mấy tháng qua và tiền thưởng nhiệm vụ lần trước của nó, cháu giữ lấy, tuyệt đối đừng đưa cho thằng nhóc kia, biết chưa?”
Nói xong ông ngừng một lát, dường như không muốn nói, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò thêm: “Nhất định… nhất định đừng đưa cho thằng nhóc đó đấy.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười. Chính ủy Vương thấy vậy thì nghiêm mặt nói: “Nếu không, chưa đến một tháng là nó đã phá sạch rồi.”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn con số trên sổ tiết kiệm, sáu ngàn tệ: “Nhiều như vậy, không đến mức đó chứ?”
“Sao lại không đến mức ấy?” Chính ủy Vương hừ một tiếng, ra dáng hận sắt không thành thép mà trách: “Gửi người này một ít, quyên góp cho người kia một ít, rồi lại mua đồ cho đám cấp dưới một chút. Có ít cho ít, có nhiều cho nhiều, kiểu gì mà chẳng tiêu hết, trong người thằng bé chẳng bao giờ giữ nổi đồng nào.”
Lộc Minh Sâm cúi đầu đọc sách, giả vờ như không nghe thấy.
Nếu như trước ngày hôm qua, có lẽ Tô Nhuyễn còn chưa thể nào hiểu nổi cái thói quen không biết giữ tiền này của anh. Nhưng giờ đây, cô đã hiểu được ít nhiều.
Lộc Minh Sâm đã sẵn sàng tinh thần hy sinh bất cứ lúc nào. Anh luôn sống với suy nghĩ " có hôm nay không có ngày mai", lại không muốn giữ lại chút gì cho nhà họ Lộc, nên tất nhiên, tiền bạc có bao nhiêu cũng sẽ dốc hết sạch.
Dường như Chính ủy Vương sợ Tô Nhuyễn sẽ có cái nhìn không hay về anh, vội vàng bổ sung: “Tiền trợ cấp của nó không ít đâu. Sau này cháu cứ cầm sổ lương của nó, mỗi tháng cấp cho nó một ít tiền tiêu vặt là được.” Ông nói thêm: “Thật ra không cấp cũng chẳng sao. Trong quân sẽ không để nó c.h.ế.t đói, mà bản thân nó cũng không hút thuốc, không rượu chè gì.”
Sau đó, ông lại quay đầu nói với Lộc Minh Sâm: “Người ta kết hôn thì phải sắm vài bộ quần áo mới, mua chút trang sức các kiểu. Giờ có tiền rồi, nhớ dẫn đồng chí Tô đi sắm sửa đó, biết chưa?”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười tiễn “Mẹ Vương” ra ngoài. May mà ông có việc bận, nếu không, có lẽ từ việc mua thứ gì, khi nào mua, đến việc đi đâu mua, ông đều sẽ quyết định giúp bọn họ cả rồi.
Tô Nhuyễn đưa sổ tiết kiệm cho Lộc Minh Sâm, sau đó bày cơm ra và gọi anh đến ăn. Rồi tiện thể, cô nói ra kế hoạch của mình.